“Ngươi đang kích thích ta.” Tô Tĩnh cười cười, “Ta chỉ thuận miệng nói, ngươi đừng coi là thật.”
Diệp Tống nói: “Lúc ta mất đi khát vọng sống, ta nhớ rõ có tên vô lại nào đó đã dùng cách khích tướng để đánh thức ta.”
Dứt lời ánh mắt Diệp Tống kiên định, không chút chần chừ, nàng nắm lấy phần còn lại của mũi tên, mím môi, dùng sức rút mạnh ra ngoài. “Phụt”, âm thanh rất nhỏ vang lên, thì ra cũng không khó như trong tưởng tượng, chỉ là máu tươi nóng bỏng bắn tung tóe lên cằm Diệp Tống khiến cả người nàng run run. Thân thể Tô Tĩnh buông lỏng, đột nhiên khom người ho ra một đống máu: “Hình như có chút nghiêm trọng…”
“Tô Tĩnh?!”
Máu tươi theo hướng mũi tên rút ra chảy xuống thấm đẫm một mảng áo sau lưng Tô Tĩnh. Diệp Tống luống cuống tay chân dùng triều nhan lấp kín miệng vết thương, thanh âm phát ra cũng run run: “Không phải đã điểm huyệt cầm máu rồi sao…Sao vẫn chảy nhiều máu như thế…”
Tô Tĩnh đỡ trán, kịch liệt thở gấp. Hắn lắc lắc đầu, bỗng nhiên thấp giọng nỉ non: “A Tống…”
Giây phút ấy, thời gian như ngưng đọng lại.
Diệp Tống mở to hai mắt đỏ ửng, nghe thấy hô hấp của chính mình cũng trở nên dồn dập. Ngữ điệu không giống nhau, lời nói âu yếm lại lưu luyến, uyển chuyển vô cùng. Nàng nhặt lên một nhúm triều nhan cho vào miệng liều mạng nhai rồi lại đắp lên vết thương, sau đó nhanh chóng bò đến trước mặt Tô Tĩnh, nâng đầu hắn lên nhìn sâu vào đôi mắt hắn, tròng mắt ánh lên sự vui sướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007368/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.