Lúc này giương cung bắn tên đã chậm, kỵ binh nhanh chóng đến dưới thành lâu, chiếm cứ những nơi có địa thế đẹp, cung tiễn bắn không đến, đá cũng tạp không đến. Diệp Tu trong tay cầm dây thừng có móc câu bạc sắc bén, hắn giơ tay ném về phía cửa thành, kỵ binh bên người sôi nổi noi theo, sau đó toàn đội lùi về phía sau kéo căng dây thừng, cửa thành kẽo kẹt rung động, cuối cùng loảng xoảng đổ xuống mặt đất.
Đại tướng quân nện một quyền lên tường đá, hạ lệnh: “Thông tri các nơi, ra khỏi thành nghênh địch!”
Trận này nửa thật nửa giả cứ thế dần dần hạ màn. Diệp Tu bố trí tỉ mỉ, quân Nhung Địch sao có thể ứng phó, thành công công phá cửa thành buộc Nhung Địch phải ra ngoài giao chiến.
Diệp Tu rất tinh mắt, chỉ là, lúc trước hắn đã thấy đại tướng quân Nhung Địch đứng trêи cổng thành, nhưng từ lúc công được thành đến giờ vẫn chưa thấy đâu. Binh lính thủ thành chỉ là đám ô hợp, không quá một ngày, Thanh Sơn thành đã bị Diệp Tu công hạ, thuận lợi hơn rất nhiều so với dự kiến của hắn.
Đếm qua số tù binh, bất quá chỉ có mấy nghìn người. Nơi nào có sáu vạn đại quân!
Lúc này Quý Hòa sắc mặt không đổi tiến lên bẩm báo: “Khởi bẩm tướng quân, đây chỉ là một tòa thành trống! Quân Nhung Địch đã tiến về phía tây năm mươi dặm!”
Tức khắc sắc mặt Diệp Tu biến đổi, hắn híp híp mắt nói: “Bỏ xe bảo vệ soái sao. Lập tức chỉ huy quân di chuyển về phía tây!”
Đại tướng quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007353/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.