Mấy tên Nhung Địch cười ha ha, tựa hồ như rất thích nhìn Tô Thần và Diệp Tống tranh cãi với nhau: “Thẩm vấn quân địch cũng không xong, các ngươi không phải chỉ biết phá hoại chứ? Chẳng lẽ người Bắc Hạ đều giống như các ngươi, vậy thì đại quân Nhung Địch của chúng ta sắp chiếm được Bắc Hạ rồi!” Tô Thần đột nhiên nghiêm túc chêm vào một câu: “Cứ trực tiếp dùng mười tám khổ hình đảm bảo sẽ có hiệu quả.” Mấy tên Nhung địch lập tức không cười nổi nữa. Diệp Tống và Tô Thần kẻ xướng người họa khiến bọn chúng buông lỏng cảnh giác, vô cùng nghẹn khuất. Cuối cùng Tô Thần ra lệnh, bên ngoài liền có người mang vào mười tám hình cụ, đa dạng đủ loại khiến người xem phải hoa mắt. Tô Thần miệng lưỡi ôn hòa vô hại nói: “Tất cả chỗ này đều chuẩn bị cho tù binh, hiệu quả cực tốt, các ngươi thử sẽ biết.” Một tên Nhung Địch lần lượt được đưa ra, hai chân bị ấn vào một cái mộc lung kín mít không kẽ hở, hắn nơm nớp lo sợ hỏi: “Cái này, cái này là cái gì?” Diệp Tống bình tĩnh đáp: “Máy nghiền. Có thể khiến hai chân ngươi biến thành thịt nát, sau đó cho tướng sĩ quân ta nướng thành bánh ăn.” Tên kia lắc đầu không ngừng: “Không được, không được, chân ta, rất thối!” Binh lính tuân lệnh, không nghe hắn trình bày, trực tiếp khóa lại, bên cạnh có một tay cầm bằng gỗ, hắn bắt đầu xoay, tốc độ tăng dần. Tên kia ban đầu kêu to, sau đó lại cười ha hả, sau nữa lại vừa khóc vừa cười, cuối cùng ngất lịm. Phản ứng vô cùng dị thường khiến đồng đội hắn trong lòng run sợ. Tiếp tục bắt một tên nữa ra cho chân nhét vào mộc lung. Người thứ hai cũng hôn mê. Cứ thế lần lượt, cuối cùng chỉ còn lại một tên có vẻ nhỏ yếu, Diệp Tống ngay từ đầu đã biết hắn không ngoan cường như những người còn lại cho nên mới để hắn lại cuối cùng, để hắn lấy đồng đội làm gương, làm tan rã nhuệ khí của hắn. Lúc hắn bị bắt ra, còn chưa bắt đầu hai chân đã rung như cái sàng, không khống chế được liền vãi đái ra quần. Khiến chúng tướng sĩ điên cuồng cười nhạo hắn. Quý Lâm là tên miệng rộng, nghe Diệp Tống thẩm vấn phạm nhân liền tò mò đến xem, kết quả vừa lúc thấy được một màn này, cười không nhịn nổi đến mức đấm ngất một tên Nhung Địch. Tên kia bị hắn đấm tỉnh, lại bị hắn đấm ngất đi. Tin tức trong quân doanh nhanh chóng từ một truyền mười, mười truyền trăm, coi như thành câu chuyện phiếm lúc rảnh rỗi. Tô Thần hơi nghiêng người, như có như không chắn tầm mắt Diệp Tống, không muốn nàng nhìn thấy hình ảnh dơ bẩn. Tên kia cười khổ: “Các ngươi có thể đừng làm thế với ta được không? Ta thật sự chỉ là một lính gác quèn, không biết mấy cái đó.” Diệp Tống hạ lệnh: “Người đâu, hành hình.” Một đồng bọn của hắn vừa tỉnh, tựa hồ muốn nói gì đó đã bị binh sĩ đứng bên cạnh tiếp tục quay tay cầm, sau đó phản ứng dị thường kịch liệt rồi lại ngất đi. Tên Nhung Địch cuối cùng bị ấn hai chân vào mộc lung, toàn bộ xung quanh đều tản ra mùi chân thúi. Quý Lâm nói: “Sao còn thúi hơn chân của nam nhân Bắc Hạ ta vậy, không thể tưởng tượng được, ta còn tưởng chân mình đã là thúi nhất cái Bắc Hạ này rồi chứ.” Còn chưa bắt đầu dùng hình, tên kia đã gào khóc: “Đừng mà, ta và các ngươi không thù không oán! Dù các ngươi có băm nhỏ chân ta, ta cũng không biết bố cục quân sự của trưởng công chúa a!” “Trưởng công chúa?” Diệp Tống ra hiệu cho binh lính ngừng tay, “Người dẫn dắt các ngươi là một nữ nhân?” Tên Nhung Địch kia khóc lóc gật đầu: “Ngài ấy chính là Nhung Địch đệ nhất đại tướng quân của bọn ta!” “Nếu ngươi không biết bố trí trong Thanh Sơn thành, vậy ngươi vẫn phải biết số lượng quân Nhung Địch trong thành chứ?” Tô Thần lại hỏi. Tên kia dùng đầu ngón tay nhẩm tính, mãnh liệt lắc đầu: “Ta không rõ, ta không biết!” Diệp Tống cao giọng nói: “Băm nhỏ chân hắn cho ta, sau đó tới tay!” “Sáu vạn! Có sáu vạn!” “Bình Dã thì sao?” “Bình Dã có hai vạn!” Diệp Tống hài lòng ra hiệu cho binh lính kéo những tên còn lại ra khỏi mộc lung, tên kia nhìn thấy bọn họ không hao tổn gì, chỉ vào Diệp Tống nửa ngày không nói được một câu: “Âm hiểm….ngươi là đồ xảo trá…” Sau đó liền hôn mê bất tỉnh. Thì ra dưới hộp gỗ kia là hai cái lông vũ, chỉ cần chuyển động mộc bính, hai lông vũ bên trong bắt đầu cào vào lòng bàn chân khiến người ngứa ngáy không yên, không thể kiềm chế. Diệp Tu ở trong doanh trướng nghiên cứu địa hình bốn phía Thanh Sơn thành, gian tế của Bắc Hạ có thể trà trộn vào trong thành, sau này công thành sẽ rất hữu dụng. Chỉ là bên trong Thanh Sơn thành có sáu vạn quân Nhung Địch, quân số chiếm ưu thế hơn so với bọn họ rất nhiều. Thanh Sơn thành dễ thủ khó công, một khi bị phát hiện sẽ rất khó khăn. Diệp Tu trầm ngâm một lúc, ngón tay vẽ một đường dọc theo Thanh Sơn thành, nói: “Chia binh làm hai đường. Ta thủ ở đây đánh nghi binh, một bộ phận khác đi vòng ra phía sau, đánh quân bên Bình Dã. Bên đó số lượng quân địch ít hơn, chúng ta có thể đoạt lại Bình Dã trước, sau đó sẽ hình thành thế vây hãm Thanh Sơn thành, cuối cùng chỉ cần bắt ba ba trong rọ.” Tô Thần đáp: “Kế này rất tốt, Vệ tướng quân dự định dùng bao nhiêu binh lực đi đoạt lại Bình Dã?” Diệp Tu suy nghĩ nói: “Hai vạn, ta để Quý Lâm và Lưu Ngoạt đi cùng. Còn có A Tống và Vương gia ở bên hiệp trợ.” Diệp Tống lập tức cự tuyệt: “Không được! Huynh chỉ chừa lại tam vạn tướng sĩ ở đây sao có thể đối đầu được với sáu vạn Nhung Địch, thực lực cách quá xa, không thể mạo hiểm như vậy.” “Trọng điểm không phải ở đây, ta chỉ cần kéo dài thời gian để bọn muội đánh hạ Bình Dã là được.” “Nếu huynh khăng khăng muốn thế, ta cũng lưu lại, để Vương gia, Quý Lâm và Lưu Ngoạt đi.” Diệp Tu xoay người nhìn Diệp Tống, ánh mắt anh khí hơi nhíu: “Đây là quân lệnh, muội mới tới được mấy ngày, chưa từng đánh giặc bao giờ đã đòi cãi lại quân lệnh sao? Như vậy để muội lưu lại đây còn có ích lợi gì, ta lập tức cho người trục xuất muội hồi kinh!” Diệp Tống muốn phản bác nhưng không biết phản bác thế nào. Ở quân doanh, nàng thân là phó tướng của Diệp Tu, lời Diệp Tu nói chính là quân lệnh, nàng chỉ có thể nghe theo quân lệnh, đâu thể dựa vào tình nghĩa huynh muội. Diệp Tống lui một bước: “Quý Lâm và Bạch Ngọc ở lại với huynh, ta cùng Vương gia, Lưu Ngoạt và Quý Hòa đi cùng nhau.” Kế hoạch được quyết định. Diệp Tu quay lại nhìn Tô Thần nói: “Làm phiền Vương gia hỗ trợ đảm bảo an toàn cho Diệp Tống.” Tô Thần gật gật đầu: “Yên tâm.” Ban đêm, đại quân tiến về phía trước thêm năm dặm, thảo nguyên mênh ʍôиɠ là một mảnh đen nhánh, một ánh lửa cũng không thấy. Diệp Tống và Tô Thần, Lưu Ngoạt mang theo hai vạn tướng sĩ theo sườn rời đi, dọc theo đường núi vòng qua Thanh Sơn thành. Chờ đội quân của Diệp Tống đã hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, Diệp Tu hạ lệnh: “Dương chiến kỳ, đốt lửa, nổi trống lên.” Kèn thổi bay, ánh lửa tận trời, trống trận như tiếng sấm rền vang, đem binh lính Nhung Địch đang thủ thành bừng tỉnh dậy, lập tức tập kết quân đội chuẩn bị ứng chiến: “Quân Bắc Hạ tới! Quân Bắc Hạ tới!” Diệp Tu mỗi lần chỉ phái mấy trăm kỵ binh xung phong lên trước, còn lại bày binh bố trận sẵn sàng đón quân địch. Quân Nhung Địch đã chuẩn bị xong, nhóm cung thủ chờ thời phát động, còn có đá tảng để ném xuống khi có quân địch trèo lên, nhưng kỵ binh được Diệp Tu phái đến lại không liều mạng công thành, chỉ tùy tiện giết vài tên Nhung Địch dưới thành rồi quay đầu chạy. Giống như chỉ đến gây sự. Cứ thế mấy hiệp, các tướng sĩ lần lượt thay nhau đi quấy phá, người không đi có thể nghỉ ngơi tại chỗ, còn quân Nhung Địch lúc nào cũng phải căng như dây đàn, chơi đến khi trời sắp sáng cũng chưa thấy thắng bại, ngược lại một đêm không ngủ, cả người mệt mỏi, vô cùng tức giận. Tờ mờ sáng, trêи thành lâu xuất hiện một đại tướng. Nàng mặc một thân áo giáp hoàng kim, trêи đầu gắn những chiếc lông vũ màu đỏ rực, làn da dưới ánh sáng mờ mờ của nắng sớm như ngưng đọng lại, ngũ quan có hai phân anh khí, nhưng cặp mắt kia vô cùng xinh đẹp, con ngươi nhàn nhạt ánh lam sắc. Nàng nhìn đám kỵ binh tới quấy nhiễu đội hình một lúc rồi quay đầu. Phó tướng bên người tức giận gằn giọng nói: “Tướng quân, chi bằng chúng ta xuất binh giao chiến, xem bọn chúng còn dám kiêu ngạo nữa không.” Vị Đại tướng quân này cười một chút, khí độ bất phàm, dùng tiếng Hán lưu loát, không mang theo chút khẩu âm nói: “Bọn chúng đang thử kiên nhẫn của chúng ta, hà tất phải làm theo ý chúng. Ngươi nhìn thử xem phía dưới Bắc Hạ có bao nhiêu binh mã?” Phó tướng như ngộ ra: “Nhìn quy mô chỉ có khoảng hai vạn, cùng lắm cũng không vượt quá ba vạn.” Đại tướng quân lại nói: “Nhưng tin tức từ Thượng Kinh truyền đến nói Bắc Hạ phái ra năm vạn quân lực. Vậy còn hai vạn nữa đâu?” Phó tướng do dự một chút đáp: “Đại tướng quân, mạt tướng cho rằng, lời của Lý thừa tướng không thể tin, đề phòng có bẫy.” “Dù có tin hay không”, Đại tướng quân giơ tay chỉ chỉ chiến kỳ màu đen của Bắc Hạ phía xa, nơi đó có Diệp Tu đang oai phong ngồi trêи lưng ngựa, chiến giáp lạnh lẽo, một thân trường bào màu lam, đầu đội mũ giáp màu bạc, anh tuấn cực kỳ, chỉ là do khoảng cách quá xa nên không thấy rõ mặt, “Đại tướng quân của Diệp gia hẳn là đang ở chỗ đó? Ý của Lý tướng là để hắn có đi không có về, dù sao đối với chúng ta cũng không có bất kỳ tổn thất gì, sao lại không làm? Một khi giết hắn, quân ta cử binh tiến về hướng đông, tuy không đến mức nuốt được toàn bộ Bắc Hạ, nhưng Lý tướng nguyện ý thuyết phục Hoàng Đế Bắc Hạ đổi lấy năm tòa thành để giữ hòa bình, đây chính là nhất tiễn song điêu.” Phó tướng đáp: “Tướng quân anh minh.” Theo sau là tiếng trống trận lần thứ hai kêu vang. Nghe kỹ cũng chỉ là chiêu thùng rỗng kêu to. Các tướng sĩ thủ thành Nhung Địch bị quấy rối mệt rã rời, không khơi nổi ý chí chiến đấu nào nữa, cung thủ cũng lười bắn, những hòn đá được chuẩn bị cũng đã ném hết. Chỉ tiếc là, đến một quân địch cũng không động vào được, ngược lại bị hành cho toàn thân mệt lử. Lúc này, chỉ còn lại một vài binh lính đứng trêи tường thành giương nanh múa vuốt một hồi rồi thôi. Ai ngờ Diệp Tu lại tự mình dẫn quân kéo đến. Hắn mang theo kỵ binh đều là những tướng sĩ tinh nhuệ nhất của Diệp gia. Đại tướng quân Nhung Địch nhìn thấy thật sự bị ɖu͙ƈ hỏa công tâm, một đao chém vào tường thành, rống lên: “Một đám ngu xuẩn, toàn lực nghênh chiến! Hỗn đản!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]