Mấy tên Nhung Địch cười ha ha, tựa hồ như rất thích nhìn Tô Thần và Diệp Tống tranh cãi với nhau: “Thẩm vấn quân địch cũng không xong, các ngươi không phải chỉ biết phá hoại chứ? Chẳng lẽ người Bắc Hạ đều giống như các ngươi, vậy thì đại quân Nhung Địch của chúng ta sắp chiếm được Bắc Hạ rồi!”
Tô Thần đột nhiên nghiêm túc chêm vào một câu: “Cứ trực tiếp dùng mười tám khổ hình đảm bảo sẽ có hiệu quả.”
Mấy tên Nhung địch lập tức không cười nổi nữa.
Diệp Tống và Tô Thần kẻ xướng người họa khiến bọn chúng buông lỏng cảnh giác, vô cùng nghẹn khuất.
Cuối cùng Tô Thần ra lệnh, bên ngoài liền có người mang vào mười tám hình cụ, đa dạng đủ loại khiến người xem phải hoa mắt. Tô Thần miệng lưỡi ôn hòa vô hại nói: “Tất cả chỗ này đều chuẩn bị cho tù binh, hiệu quả cực tốt, các ngươi thử sẽ biết.”
Một tên Nhung Địch lần lượt được đưa ra, hai chân bị ấn vào một cái mộc lung kín mít không kẽ hở, hắn nơm nớp lo sợ hỏi: “Cái này, cái này là cái gì?”
Diệp Tống bình tĩnh đáp: “Máy nghiền. Có thể khiến hai chân ngươi biến thành thịt nát, sau đó cho tướng sĩ quân ta nướng thành bánh ăn.”
Tên kia lắc đầu không ngừng: “Không được, không được, chân ta, rất thối!”
Binh lính tuân lệnh, không nghe hắn trình bày, trực tiếp khóa lại, bên cạnh có một tay cầm bằng gỗ, hắn bắt đầu xoay, tốc độ tăng dần. Tên kia ban đầu kêu to, sau đó lại cười ha hả, sau nữa lại vừa khóc vừa cười, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007352/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.