Diệp Tống cảm thấy eo mình đã mất đi tri giác, Tô Thần đặt tay bên hông nàng, chậm chạp không chịu buông ra nàng cũng không phát hiện. Nàng chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của cả hai, còn có tiếng tim đập thình thịch như cái trống. Trước mắt có chút choáng váng. Nàng ngửi được mùi máu, không kìm được quay đầu lại nhìn Tô Thần máu tươi đầy tay. Nàng ngẩng đầu bất ngờ tiến thẳng vào sóng mắt thâm thúy của hắn, mày giật giật, nàng gỡ khăn che mặt xuống, rũ hết cát phía trêи rồi buộc vào vết thương trêи tay Tô Thần, ngữ khí vẫn lãnh đạm: “Ngươi không màng tính mạng để cứu Hách Trần?” Tô Thần vỗ về Hách Trần, lúc này nó ngoan ngoãn cực kỳ, cọ cọ vào lòng bàn tay hắn thể hiện sự cảm kϊƈɦ. Tô Thần đáp: “Hiếm khi tìm được con ngựa thích hợp với ngươi như vậy. Khi hành quân đánh giặc, một con chiến mã so với một binh sĩ còn có tác dụng lớn hơn.” Hắn như có như không nhếch khóe miệng, ngữ khí có chút khiêu khích, “Cũng chưa thấy một phó tướng nào điều binh khiển tướng mà đi bộ cả, ngươi muốn là người đầu tiên sao? Nếu như thế, trêи đường đi càng khó hàng phục lòng quân.” Diệp Tống lười cùng hắn chấp nhặt, nhảy sang ngựa của mình. Đại quân đã dừng chân an toàn ở phía trước, nơi tiếp giáp với sa mạc mọc lên vài nhành cỏ dại nhưng đều bị cát phủ kín, dù có gió cũng không ngóc đầu dậy được. Chúng tướng sĩ từ xa nhìn lại thấy trêи người Tô Thần và Diệp Tống đều đầy cát, tưởng đâu là hai người cát. Một màn mạo hiểm vừa rồi, bọn họ thấy được Tô Thần và Diệp Tống đều có quyết đoán cùng dũng khí, thoát ly khỏi nguy hiểm trong gang tấc, không phải ai cũng có thể làm được. Đám lính làm trì trệ đội quân lúc trước nảy sinh áy náy, nếu không phải do bọn họ làm chậm trễ thì Diệp Tống và Tô Thần cũng không gặp nguy hiểm. Từ lúc đó, không có ai dám đứng ra nói không phục Diệp Tống nữa. Diệp Tống dẫn dắt đội quân đi vào thảo nguyên khoảng nửa ngày, cuối cùng cũng tụ họp được với Diệp Tu. Bọn họ đang đứng chờ, trước mặt là một vùng quê, Diệp Tu lệnh cho các tướng sĩ nghỉ ngơi chỉnh đốn lại đội hình, sau đó tiếp tục đi. Khi đến một sơn cốc tránh gió, thăm dò xong địa hình xung quanh mới đốt lửa trại nghỉ ngơi qua đêm. Hôm sau mọi người lại tiếp tục lên đường, đi qua vài tòa thành nữa là gần tới biên cảnh. Ranh giới giữa Nhung Địch và Bắc Hạ là tòa thành tên Bình Dã, phía sau Thanh Sơn thành chính là Bình Dã Thành. Mà chiến báo mới nhất truyền về cho biết người Nhung Địch đã chiếm xong Thanh Sơn thành. Phía trêи đống lửa đặt một cái giá gỗ, trêи giá gỗ treo một cái nồi. Trong nồi nấu cháo rau xanh tỏa ra hương gạo thơm ngát. Tô Thần đi tới chỗ quân y xử lý vết thương, hắn được bôi thuốc và băng bó lại, chỉ là khi dùng rượu thuốc sát trùng, hạt cát còn sót trêи miệng vết thương khiến hắn đau đớn, sắc mặt hắn trắng bệch, không rêи một tiếng. Sau khi băng bó xong, cả cánh tay dường như đều sưng đỏ. Hắn tới ngồi cạnh Diệp Tống và Diệp Tu. Bạch Ngọc tung tăng tung tẩy mang tới mấy cái màn thầu khô quắt còn dính đầy cát, nói: “Vệ tướng quân và Vương gia có muốn ăn màn thầu không?” Diệp Tu và Tô Thần mỗi người cầm một cái, không nói tiếng nào ăn cùng với cháo rau. Bạch Ngọc lại móc ra từ trong ngực một cái màn thầu sạch sẽ hơn mấy cái kia một ít, nhưng vẫn dính tí cát bụi đưa cho Diệp Tống: “Hành quân bên ngoài điều kiện gian khổ, cũng chỉ có mấy thứ này, nhị tiểu thư ăn tạm được chứ?” Diệp Tống bĩu môi cười, liếc Bạch Ngọc: “Không ăn thì còn có thể làm gì?” Dứt lời nàng không chút chê bai đưa lên miệng cắn. Có đồ ăn là tốt rồi. Giờ là lúc nào mà còn để ý có ngon hay không? Diệp Tu đau lòng nhìn muội muội quật cường của mình nói: “Ngoan ngoãn ở nhà làm tiểu thư ăn ngon ngủ kỹ không chịu, cứ đòi đi theo tới đây, về sau gian khổ muội phải tự chịu.” Diệp Tống nhướng mày, khổ thì đã sao, trong lòng tiêu diêu tự tại đáp: “Huynh và cha thường xuyên phải chinh chiến nơi sa trường, muội vì sao lại không thể?” Diệp Tu định nói lại bị Diệp Tống trách móc, “Huynh đừng có lôi chuyện huynh là nam nhân còn muội là nữ nhân ra nói, muội cảm thấy nam nữ không có gì khác biệt.”
Diệp Tu không thèm nói nhảm với nàng nữa, quay sang nói với Tô Thần: “Hôm nay A Tống gặp nạn, đa tạ Vương gia kịp thời ra tay cứu giúp.” Tô Thần nhàn nhạt cười, nhìn tay phải mình đáp: “Chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, chỉ là bây giờ tay phải của bổn vương có chút bất tiện, không biết có thể nhờ nhị tiểu thư lấy giúp ta một chén cháo được không, bổn vương thấy hơi khát.” Đối mặt với Diệp Tống cần phải hiểu được có ơn tất báo nếu không sẽ không thu được lợi ích gì. Ý tứ của hắn đã quá rõ ràng, nói trắng ra chính là: tay ta tốt xấu gì cũng vì ngươi mà bị thương, giờ ta ăn cháo không tiện, ngươi hẳn là nên bón cho ta. Diệp Tu sao có thể để muội muội của mình chịu thiệt, nhướng mày nói: “A Tống mệt mỏi, không biết một huynh trưởng như ta làm thay, Vương gia có ghét bỏ không?” Tô Thần đáp: “Vệ tướng quân là thống soái đại quân, giờ lại giúp bổn vương ăn cháo, nếu truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến người chê cười.” Bạch Ngọc cũng xung phong: “Nếu Vương gia không chê thì để tiểu nhân làm.” Tô Thần dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn hắn. Lúc này Diệp Tống cười tủm tỉm ngồi dậy, đưa tay múc một chén cháo: “Vương gia có ân cứu mạng với ta, chỉ là bón một chén cháo mà thôi, chuyện này có khó gì.” Tô Thần vừa lòng lộ ra biểu tình “Ngươi rất thức thời”. Nào biết ngay sau đó, chén cháo nóng bỏng vừa múc trong nồi ra, Diệp Tống cũng không thèm thổi một cái, trực tiếp đưa bát cháo rót vào miệng Tô Thần. Tô Thần bị bỏng, vẻ mặt phẫn nộ, phất tay đẩy ra, cháo dính vào cằm hắn, hắn cắn răng quát: “Diệp Tống, ngươi muốn bỏng chết bổn vương sao!” Tô Thần càng tức giận, Diệp Tống càng cười thoải mái, những trêи mặt vẫn thu liễm một chút: “Sao có thể, bên ngoài này khó khăn gian khổ, ta lại không giỏi chăm sóc như nữ nhân khác, phạm sai lầm là không thể tránh khỏi. Huống hồ, ta nào biết Vương gia thích ăn nóng hay lạnh, lợn chết còn không sợ nước sôi đâu.” Tô Thần trừng mắt nhìn Diệp Tống, trầm giọng nói: “Ngươi đánh đồng bổn vương với heo?” Diệp Tống buông chén cháo, ngón tay bị bỏng vội xoa lên vành tai: “Chỉ là so sánh mà thôi, hà tất phải nghiêm túc như vậy. Hơn nữa nếu ta thật sự muốn đánh đồng, lợn chết không sợ nước sôi nhưng Vương gia lại sợ nước sôi, chẳng lẽ Vương gia đến heo cũng không bằng.” Diệp Tu kịp thời cản lại hai người, kéo Diệp Tống sang một bên mắng: “A Tống, chớ có nói bậy.” Diệp Tống nghiêng đầu cười, liếc Tô Thần, hắn tức sắp nổ phổi, nàng còn đế thêm: “Vương gia tự nhìn mình xem, lúc nào cũng nghĩ theo hướng xấu. Ta nói ngươi không bằng heo, cũng đâu phải chửi ngươi, ý ta là da ngươi không dày như heo, là khen ngươi đó.” “Diệp, Tống.” Tô Thần giận tím mặt muốn đứng lên thu thập nàng. Diệp Tống vỗ vỗ ʍôиɠ, nhanh chóng chạy thoát.
Đại quân đi thêm mấy ngày liền tới Thanh Sơn thành. Hiện giờ thành đã bị Nhung Địch chiếm cứ, bốn phía là thảo nguyên trống trải rất dễ bị phát hiện, không thể rút dây động rừng khiến Nhung Địch đề cao cảnh giác. Cho nên Diệp Tu quyết định đóng quân cách đó mười dặm, cho lính canh gác bốn phía, một khi có quân lính Nhung Địch đi do thám sẽ để bọn chúng có đi không có về. Nhưng nếu làm thế sẽ không tránh khỏi khiến Nhung Địch cảnh giác, Diệp Tống kiến nghị để quân lính Bắc Hạ đóng giả làm người Nhung Địch lẻn vào bên trong. Chỉ là nam tử Nhung Địch hầu hết đều có bộ râu quai nón rất dài, vì thế Diệp Tống liền cho lính gác đeo râu giả. Cứ như vậy chỉ nhìn thấy mắt và mũi sẽ khó phân biệt thật giả. Quân do thám của Nhung Địch bị tống vào mộc lao. Bọn chúng bị bó lại với nhau, không thể tự do hoạt động, vô cùng nghẹn khuất chỉ có thể dùng ánh mắt để biểu đạt nỗi phẫn uất. Nói về tra khảo, Diệp Tống vẫn tương đối lành nghề. Nàng muốn đi thấm vấn đám người kia để xem có thể moi được chút tin tức hữu dụng nào từ trong miệng bọn chúng không. Tô Thần đi cùng nàng. Trước cửa mộc lao được thủ vệ nghiêm ngặt, bên trong phát ra tiếng mắng chửi. Nam tử man di có khẩu âm trầm, nói khá nhanh nên không rõ bọn chúng đang nói cái gì, chắc hẳn không phải lời hay. Lúc Diệp Tống tiến vào, tiếng mắng chửi đột nhiên im bặt. Bọn chúng dùng ánh mắt phẫn uất đánh giá nàng, sau đó tới Tô Thần. Nam nhân Nhung Địch luôn tự hào với bộ râu của mình, bởi đó chính là tượng trưng cho khí phách nam nhân, vậy mà bây giờ râu đều bị cắt, so với việc nhốt họ lại còn tồi tệ hơn. Người Nhung Địch không có râu thoạt nhìn có vài phần buồn cười. Diệp Tống kéo ghế dựa ngồi xuống, học theo khẩu âm của bọn chúng nói: “Tiếp tục mắng đi, xem các ngươi có thể mắng ra những gì. Nghe nói người Nhung Địch dã man, xem ra đúng là sự thật.” Một đại nam nhân khinh thường hừ một tiếng: “Chẳng lẽ Bắc Hạ cũng chỉ dư lại hạng người gian trá như các ngươi sao, có bản lĩnh thả chúng ta ra đấu một trận, nhất định sẽ khiến các ngơi hoa rơi nước chảy, hoặc là cho chúng ta một cái chết thống kɧօáϊ, dù sao duỗi đầu một đao, cúi đầu cũng một đao!” “Ta hỏi các ngươi vài vấn đề, nếu thành thật trả lời, nói không chừng ta sẽ để các ngươi ra đấu, nếu thắng có thể trở về.” Diệp Tống từ từ nói. Mấy tên Nhung Địch vừa nghe, hai mắt nhìn nhau, sóng mắt luân chuyển hẳn là đã xác định được hướng đi trong lòng: “Có chuyện thì nói có rắm thì phóng!” Diệp Tống nhìn Tô Thần, Tô Thần đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Đội quân của các ngươi ở Thanh Sơn được bố trí như thế nào?” Câu hỏi của hắn chạm vào điểm mấu chốt, không chừa lại đường sống khiến hai bên không thể chu toàn. Mấy tên Nhung Địch vừa nghe đều lắc đầu, một bộ “Đánh chết cũng không nói”, trợn mắt nói dối: “Không biết, bọn ta cái gì cũng không biết. Chúng ta chỉ là lính canh gác và dò đường, đây là chuyện cơ mật!” Ngụ ý là, dù biết cũng sẽ không nói, nếu là chuyện cơ mật có thể tùy tiện nói cho quân địch sao. Diệp Tống giật giật lông mày nhìn Tô Thần: “Ngươi không thể hỏi quê quán, mục đích xâm chiếm Bắc Hạ hoặc mấy vấn đề linh tinh trước sao.” Tô Thần câu lấy khóe miệng, rũ mí mắt nhìn nàng, hài hước đáp: “Có muốn ta hỏi luôn chuyện bọn chúng lấy vợ hay chưa, người tình trong mộng như thế nào luôn không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]