“Đại Lý Tự Khanh?” Tô Thần cười, “Nếu Hiền Vương nguyện ý ta sẽ để cho hắn làm, bổn vương và hắn đổi vị trí cho nhau. Hành quân đánh giặc không phải chỉ mình hắn mới có thể làm được.” 
Đại quân đã đi được khoảng trăm dặm, cảnh vật xung quanh ngày càng hoang vu. 
Sở dĩ gọi là tây mạc vì muốn đi tới đây phải băng qua một sa mạc khô cằn rồi mới tới thảo nguyên của Nhung Địch. Trận chiến này không dễ dàng, trước tiên phải vượt qua được sa mạc này đã. Thời tiết ở sa mạc vô cùng khắc nghiệt, ban ngày nắng cát cháy da, ban đêm lại cực kỳ lạnh lẽo. 
Đại quân đã vào trong sa mạc được hai ngày, trêи đường gặp được một đoàn thương đội của Bắc Hạ đang cưỡi lạc đà, họ dẫn đường cho bọn Diệp Tống thành công tới được một ốc đảo để giải quyết vấn đề về nguồn nước. 
Phía trước không ngừng truyền tin tình báo về, nói là Nhung Địch không chịu lùi bước, bắt đầu tiến công vào thành tiếp theo, rõ ràng muốn khiêu chiến với Bắc Hạ. 
Gió cát sa mạc cào vào mặt, hít phải liền khiến cho cổ họng ngứa ngáy đến phát điên. Tô Thần lấy khăn, đi ngang Diệp Tống đưa cho nàng: “Che lên mặt đi.” 
Diệp Tống đến nhìn cũng lười: “Hừ, ai lạ gì.” 
Tô Thần chỉ đại quân phía sau, Diệp Tống thấy trêи mặt ai cũng che một cái khăn giúp ngăn gió cát bay vào miệng và mũi: “Nếu hít vào quá nhiều sẽ bị hen suyễn, ngươi không thấy mọi người đều che sao.” 
Quả thực khi Tô Thần vừa nói xong, Diệp Tống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007350/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.