Chưa kịp nhận ra, nàng đã chạy lên đỉnh dốc, phía trước là đường xuống, một bên khác là vách đá dựng đứng, Diệp Tống bị bao vây, mắc kẹt trêи mép của con dốc.
Quân Nhung Địch nhìn nàng giống như đang nhìn con mồi, cười gian xảo nói: “Xem ngươi còn có thể chạy trốn đi đâu.”
Cầm đầu là một tên to con, hắn đưa tay lau mồ hôi trêи bộ râu quai nón, một tay cởi bỏ lớp áo giáp bên ngoài lộ ra thân thể tráng kiện, hắn đi từng bước về phía trước, cơ bắp trêи người lắc lư theo từng chuyển động, cả cơ thể bóng loáng. Diệp Tống híp híp mắt, ngắm nỏ ngay giữa ngực hắn.
Hắn thấy trêи nỏ của nàng rỗng tuếch, một mũi tên cũng không có, càng thêm đắc ý: “Chỉ là một cái vỏ rỗng cũng muốn hù dọa bọn ta sao, vừa nãy đã là mũi tên cuối cùng của ngươi rồi đừng tưởng bọn ta không biết. Bọn ta nhiều người như vậy ngươi định giết thế nào, đừng có ở đó mà mơ tưởng, nếu ngươi thúc thủ chịu trói, chúng ta có thể xuy xét lưu lại cho ngươi một mạng.”
Hắn vừa nói xong, Diệp Tống nhanh tay rút từ trong túi áo ra một mũi tên đầy máu lắp vào nỏ, câu môi nói: “Không biết là ai lưu mạng của ai, nhìn cho rõ đây.”
Tên kia không dự đoán được Diệp Tống còn giữ lại chiêu cuối, bước chân lập tức dừng lại, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mấy tên khác đang vây quanh cũng có vẻ do dự, nhưng thấy Diệp Tống chỉ có một cái nỏ, mỗi lần nàng cũng chỉ bắn được một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007354/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.