Diệp Tống cười nói: “Đôi mắt nào của muội nói ta không vui?” 
Diệp Thanh đáp: “Không chỉ có bàn tay đôi mắt này, mà còn cả hai chân muội cũng cảm nhận được. Vì cái gì? Do cãi nhau với Hoàng Thượng hay là…do Hiền Vương…” Thấy Diệp Tống nhìn nàng, nàng lại nói, “Kỳ thật vào ngày đó, chuyện tỷ và Tô Tứ gặp nhau trêи đường muội đã biết. Lâu lắm mới thấy hắn tới nhà chúng ta, muội nghĩ nhị tỷ nhất định muốn gặp hắn, dù sao cũng đã lâu rồi hai người chưa nói chuyện, ai ngờ hắn chỉ tới lấy mấy cuốn sách rồi rời đi, muội sợ lần này đi rồi không biết khi nào mới gặp lại nên đã bảo Xuân Xuân đuổi theo, xem có thể bảo hắn lưu lại dùng bữa tối rồi hãy đi. Lúc Xuân Xuân trở về có nói với muội, tỷ và Tô Tứ đã gặp nhau.” 
Diệp Tống không nói, Diệp Thanh lại nói tiếp: “Chuyện này đều do muội, muội đáng lẽ nên nói cho tỷ sớm hơn. Lúc ở Tô Châu, Tô Tứ hôn mê mấy ngày liền, lúc mơ mơ màng màng luôn gọi tên tỷ, nhưng lúc tỉnh lại liền không bình thường, hắn giống như đã quên hết những chuyện mà chúng ta đã cùng nhau trải qua.” 
Diệp Tống có vẻ thực bình tĩnh, “Thái y nói thế nào.” 
Diệp Thanh nói: “Thái y nói đầu của hắn bị tổn thương, không cho bọn muội kϊƈɦ thích hắn, cũng không được nhắc chuyện quá khứ với hắn. Cho nên, muội không dám nói cho nhị tỷ, hy vọng hắn sẽ mau chóng nhớ lại. Giờ ngẫm lại, muội cảm thấy thái y kia quá kỳ lạ, không phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007344/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.