Nàng từ trong lòng Tô Nhược Thanh ngồi dậy, cười liếc hắn: “Sao huynh không yên tâm về ta và Tô Tĩnh? Ta với hắn có ân tình sâu nhất, hắn thậm chí không màng sinh tử của chính mình cũng muốn cứu ta.”
Tô Nhược Thanh mím môi: “Có thể đừng nhắc đến hắn trước mặt ta được không?”
“Hắn là huynh đệ của huynh, sao lại không được nhắc tới? Tuy hành vi và lời nói của hắn hơi khoa trương chút, nhưng chưa từng nói xấu về huynh nửa lời trước mặt ta, chưa bao giờ châm ngòi ly gián quan hệ giữa hai chúng ta, người trong thiên hạ đều sẽ cho rằng ta và huynh không hợp tình hợp lý, hắn đã sớm biết ta và huynh có tư tình nhưng vẫn thật lòng đối đãi với ta.”
“Tư tình” – hai chữ này nói ra từ miệng Diệp Tống, thực bình đạm, lại hết sức chói tai. Cổ họng Tô Nhược Thanh có chút khô khốc: “Thật lòng đối đãi nàng, hắn coi nàng như bằng hữu nên có thể tự do ôm ôm ấp ấp? Nàng là nữ nhân của ta.” Diệp Tống sửng sốt, nàng chưa từng thấy Tô Nhược Thanh tức giận như thế, cánh tay hữu lực chế trụ nàng, cằm chống lên trán nàng, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên tóc, “Dù có là huynh đệ, ta cũng không muốn hắn chạm vào. A Tống, không có một nam nhân nào có thể không màng tính mạng của mình cứu nàng lại chỉ coi nàng là bằng hữu.”
Diệp Tống ngẩn ra. Chỉ là, mỗi lần hắn giúp nàng, đều treo hai chữ “bằng hữu” trêи miệng. Nàng không nhịn được cười nhạo, cảm thấy suy nghĩ của Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007343/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.