“Nếu không may thì sẽ thế nào?” Diệp Tống chằm chằm nhìn thái y.
“Nếu không may…Máu tụ càng tích càng nặng, chiếm cứ đại nào, người sẽ, sẽ..”
“Sẽ chết đúng không?” Thanh âm Diệp Tống nhẹ nhàng, giúp hắn nói ra, tiếng mưa rơi ào ào, nàng an tĩnh rút roi lại, cúi người nhặt ô trêи mặt đất, đi ra hai bước bỗng nhiên xoay người, quất thái y một roi, nước mưa tuy lạnh nhưng không so được với hàn khí quanh thân nàng, “Lúc các ngươi làm như vậy, các ngươi coi hắn là gì?”
Mỗi một bước đi, nàng lại hỏi một câu: “Có hỏi hắn có nguyện ý hay không? Hay cảm thấy hắn trở lại là chiến thần Tô Tĩnh năm đó sẽ tốt hơn? Cho nên mới lấy tính mạng của hắn ra đùa giỡn?”
Thái y đau đớn, quỳ rạp xuống chân Diệp Tống, nhìn bóng dáng Diệp Tống càng đi càng xa, kêu lên: “Cầu xin nhị tiểu thư thông cảm, lão phu cũng chỉ là phụng mệnh hành sự. Giờ việc cấp bách là mau chóng tìm được Hiền Vương, vết thương của ngài còn chưa khỏi hắn, tuyệt đối không được dính mưa!”
Đường sau núi vốn không dễ đi, trời mưa khiến bùn chảy xuống lại càng khó. Toàn bộ vạt áo và giày Diệp Tống bị dính bùn, bước chân nặng nề, nhiều lần nàng suýt nữa đã ngã xuống. Nàng vung roi sắt bám vào thân cây rồi mượn lực đi lên đỉnh núi.
Nàng không biết Tô Tĩnh đang ở đâu, nhưng nàng biết trêи núi này có người Tô Tĩnh yêu nhất.
Diệp Tống gian nan trèo lên đỉnh núi, trêи núi là một mảnh rừng mai u lãnh, lá cây bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007345/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.