“Thái tử không tự giới thiệu mình là ai sao?” Trần Minh Hiên không tin lời biện bạch của nàng.
Phượng Triêu Hoa vuốt ve nắp trà cười nói, “Trần đại nhân thật sự không hiểu, hay biết rõ mà còn cố hỏi?”
Trần Minh Hiên nhướng mày, “Hạ quan nghe không hiểu ý của người.”
“Ở Đông cung này, chúng cung phi tần, các phu nhân ai lại không trông mong, kỳ vọng thái tử gia đại giá quang lâm?” Phượng Triêu Hoa đổi lại giọng điệu nói, “Bổn cung đối với sự sủng ái của thái tử gia cầu còn không được, nếu như thời điểm người xuất hiện nói lên đại danh, thì sao bổn cung có thể công kích người được chứ?”
Trần Minh Hiên một mặt trầm tư, nếu như chuyện này đặt vào hoàn cảnh của các vị phi tần khác, xác thực không có khả năng đó, nhưng nếu là nàng, vậy thì rất có thể lắm. Trực giác mách cho hắn biết, nàng và các phi tần khác ở Đông cung này hoàn toàn khác xa nhau.
Đột nhiên Trần Minh Hiên phát hiện ra, thái tử vốn không có ý định truy cứu trách nhiệm của nàng, bằng không sẽ không vứt cây kim đó cho hắn lại không hề lộ ra bất kỳ chi tiết gì. Về phần cho hắn đến vấn tội, tám phần là tối qua bản thân đã bị ngộp trong nỗi hoảng sợ, vì vậy kéo thêm một người làm bạn.
Nghĩ đến đây, Trần Minh Hiên bình thường trở lại cười nói, “Thái tử phi băng tuyết thông minh[*], hạ quan bội phục.” [*Ví sự thông minh tuyệt đỉnh]
Phượng Triêu Hoa cười cười từ chối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hi-dong-cung/2473946/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.