Chương trước
Chương sau
“Thái tử không tự giới thiệu mình là ai sao?” Trần Minh Hiên không tin lời biện bạch của nàng.

Phượng Triêu Hoa vuốt ve nắp trà cười nói, “Trần đại nhân thật sự không hiểu, hay biết rõ mà còn cố hỏi?”

Trần Minh Hiên nhướng mày, “Hạ quan nghe không hiểu ý của người.”

“Ở Đông cung này, chúng cung phi tần, các phu nhân ai lại không trông mong, kỳ vọng thái tử gia đại giá quang lâm?” Phượng Triêu Hoa đổi lại giọng điệu nói, “Bổn cung đối với sự sủng ái của thái tử gia cầu còn không được, nếu như thời điểm người xuất hiện nói lên đại danh, thì sao bổn cung có thể công kích người được chứ?”

Trần Minh Hiên một mặt trầm tư, nếu như chuyện này đặt vào hoàn cảnh của các vị phi tần khác, xác thực không có khả năng đó, nhưng nếu là nàng, vậy thì rất có thể lắm. Trực giác mách cho hắn biết, nàng và các phi tần khác ở Đông cung này hoàn toàn khác xa nhau.

Đột nhiên Trần Minh Hiên phát hiện ra, thái tử vốn không có ý định truy cứu trách nhiệm của nàng, bằng không sẽ không vứt cây kim đó cho hắn lại không hề lộ ra bất kỳ chi tiết gì. Về phần cho hắn đến vấn tội, tám phần là tối qua bản thân đã bị ngộp trong nỗi hoảng sợ, vì vậy kéo thêm một người làm bạn.

Nghĩ đến đây, Trần Minh Hiên bình thường trở lại cười nói, “Thái tử phi băng tuyết thông minh[*], hạ quan bội phục.” [*Ví sự thông minh tuyệt đỉnh]



Phượng Triêu Hoa cười cười từ chối cho ý kiến, ngay sau đó thay đổi đề tài nói: “Có một việc muốn mời Trần đại nhân hỗ trợ.”

“Xin thái tử phi cứ nói.”

“Chuyện bổn cung nhiều lần bị ám sát, hẳn là ngài biết rồi?”

“Kẻ đứng sau xúi giục đã bị trừng phạt.”

“Kẻ đứng sau xúi giục?” Phượng Triêu Hoa cười khẽ, “Là Trần đại nhân nghĩ bổn cung quá ngu xuẩn, hay đại nhân đã tự xem nhẹ bản thân?”

Trần Minh Hiên có chút lúng túng, nhưng vẫn cố tỏ ra vẻ trấn định, “Đây là quyết định của thái tử gia. Hạ quan tin tưởng khả năng phán đoán của Thái tử gia.”

“Vương Tĩnh được hoàng thượng khâm điển làm phi kỵ Đại tướng quân, mấy năm trước chết trận trên chiến trường. Hoàng thượng nể tình chiến công hiển hách ngày xưa của ông, vì vậy mới để thái tử nạp con gái ông ta làm thiếp, phong làm phu nhân. Vương phu nhân bị đày vào lãnh cung mấy ngày trước cũng chính là kẻ xúi dục phía sau mà ngươi nhắc tới.” Phượng Triêu Hoa dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Tổ tiên ba đời của Vương Tĩnh đều là thường dân, mười tám tuổi có bản lĩnh trấn áp quần hùng được hoàng thượng phong làm Võ trạng nguyên. Lấy vợ hai mươi tuổi, phu nhân Lưu thị từ nhỏ là thanh mai trúc mã của ông ta, hai người ân ái sâu đậm, đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, lúc sinh nở bởi vì khó sinh mà chết, từ đó về sau, Vương Tĩnh cũng không có cưới ai khác nữa. Nói cách khác, Vương phu nhân căn bản không có bất kỳ hẫu thuẫn nào ở phía sau, thử hỏi, nàng dựa vào đâu có thể mời được sát thủ Dạ Ưng điện?”

Trần Minh Hiên kinh hãi đến miệng cũng không khép lại được, hồi lâu mới hỏi, “Sao người lại biết rõ ràng như thế?”

“Thân là thiên kim Tướng phủ, đối với loại chuyện kiểu này nhiều hay ít cũng nên biết một chút.” Phượng Triêu Hoa giải thích như chuyện chẳng có gì to tác.

“Dạ Ưng điện thì sao? Làm sao người biết sát thủ là người của Dạ Ưng điện?” Trần Minh Hiên gặng hỏi với ánh mắt sắc bén, không chừa cho nàng cơ hội để đổi đề tài.

Phượng Triêu Hoa cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu bị ám sát nhiều lần như vậy vẫn không tìm rõ được thân phận của đối phương, còn có tư cách gì ngồi ở chỗ này.”



Lần này Trần Minh Hiên coi như đã hoàn toàn hiểu rõ nói dối với nàng là một chuyện ngu xuẩn đến nhường nào. Một cô gái cơ trí như vậy, đôi mắt mắt sắc bén kia tựa hồ như có thể nhìn thấu hết mọi việc.

“Bổn cung không biết Thái tử gia bỏ qua cho Lý trắc phi là do nguyên nhân gì, cũng không muốn biết. Nhưng nếu nàng ta đã dám gây chuyện thị phi, Bổn cung tuyệt đối sẽ không khoanh tay ngồi nhìn. Nhưng Bổn cung lại không muốn làm hỏng đại sự của Thái tử gia. Cho nên, bây giờ chỉ đành giao lại chứng cứ cho ngài, muốn làm như thế nào thì hãy để Thái tử tự mình định đoạt.” Phượng Triêu Hoa bình tĩnh nói xong những lời như đọc thoại, rồi nhìn sang Lục Bình ra hiệu bảo đi lấy đồ.

Lục Bình rất nhanh mang đến một hộp gấm.

Phượng Triêu Hoa mở hộp gấm lấy ra một tấm vải nói: “Phía trên này là dược mà bọn thích khách đêm đó ép bổn cung uống.” Cuối cùng, giương mắt nhìn Trần Minh Hiên đăm đăm, đáy mắt chỉ có sự lạnh lẽo, “Đoạn tử tuyệt tôn Bách Hoa lộ.”

“Cái gì?” Từ trước đến giờ Trần Minh Hiên luôn điềm tĩnh ưu nhã, nhưng khi nghe đến tên thuốc kia không khỏi thất thanh kêu to với vẻ mặt không dám tin.

“Đoạn tử tuyệt tôn Bách Hoa lộ. Tên cũng như nghĩa, người uống dược này sẽ đoạn tử tuyệt tôn.” Nói xong, Phượng Triêu Hoa lại lấy ra một tờ khế ước nói: “Đây là khế ước ký kết giao dịch giữa cha của Lý Trắc phi và Dạ Ưng điện.” Mỗi một cuộc làm ăn mà Dạ Ưng điện nhận đều sẽ cùng cố chủ ký khế ước, để mai sau khi không thể hoàn thành nhiệm vụ thì trả lại tiền thuê.

Không ngờ nàng có thể lấy được khế ước! Lúc này Trần Minh Hiên đã không còn cách nào để hình dung sự dao động ở đáy lòng, nhận lấy tấm vải và khế ước mà nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Trần Minh Hiên trầm mặc hồi lâu, nặng nề nói: “Lý Khánh cha của Lý Trắc phi nhậm chức Hộ bộ thượng thư, chưởng quản thu thuế, hộ tịch, quân nhu[*] và lương bổng của toàn quốc, dưới trướng ông ta có vô số môn sinh, hơn nữa còn nhậm chức nhiều ở hộ bộ, một khi đánh động tới, hậu quả khó mà lường được.” [*người phụ trách công việc hậu cần]

“Sự việc đến nước này, ngài hẳn nên biết, chuyện này không còn đơn giản chỉ là tranh đấu trong hậu cung nữa. Thay vì nói Lý Trắc phi muốn bổn cung không thể sinh con được, nói theo cách khác thì là có người không muốn để cho thái tử có con nối dòng.” Phượng Triêu Hoa nhắc nhở hắn coi trọng chuyện này.

Trần Minh Hiên gật đầu, sắc mặt âm u đến cực điểm, đáy mắt lạnh lẽo cũng đủ làm cho nhiệt độ xung quanh giảm xuống, “Những chuyện này trong lòng hạ quan và Thái tử đều biết rất rõ, cũng vì đối phó bọn họ đã lên kế hoạch rất lâu rồi, nhưng bây giờ thời cơ chưa tới, tạm thời không thể động vào bọn họ.”

Nghe vậy, Phượng Triêu Hoa thở phào nhẹ lòng, y không có khinh thường, vậy cũng không cần lo lắng.



Bỗng nhiên Phượng Triêu Hoa nhận ra mình lại nổi nóng, nhưng không phải vì Lý Trắc phi muốn hại nàng, mà bởi vì người bọn họ muốn hãm hại là thái tử.

Phượng Triêu Hoa bị chính sự phát hiện này của mình làm cho kinh sợ không thôi, không ngờ tâm trí lại âm thầm gửi gắm cho một người chưa từng gặp mặt. Có lẽ phân lượng cũng không lớn, nhưng là người duy nhất được nàng ghi tạc ở trong lòng, vô tình đã quan tâm đến một người xa lạ.

Bởi vì y là trượng phu trên danh nghĩa của nàng sao?

Có lẽ là vậy. Nghĩ thế, Phượng Triêu Hoa mới cảm thấy an lòng hơn rất nhiều...

“Thái tử phi?”

Phượng Triêu Hoa hoàn hồn, dùng việc mím mím môi để hóa giải nỗi lòng, sau đó lạnh nhạt nhìn hắn, chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn. Thời điểm nàng thất thần sẽ lấy ‘bất biến ứng vạn biến’, đây là tác phong trước sau như một của nàng. Nàng tin chắc, không có được câu trả lời của nàng, đối phương sẽ tự giác lặp lại vấn đề một lần nữa. Cho đến nay, chỉ có một người phản ứng ngoài dự liệu của nàng.

“Xưa nay Nam Lăng phồn vinh, thời gian gần đây lại đột nhiên xuất hiện ôn dịch, người nhìn nhận sự việc này như thế nào?” Trần Minh Hiên nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.