Long Liễm Thần vỗ vỗ đầu nàng nói: “Muốn tới Thái y viện học y không?”
“Không muốn!” Nàng kiên quyết không nhập bọn cùng đám lão già thông thái rởm kia.
“Vậy sau này đừng sưu tầm dược liệu nữa. Dùng thuốc mà không đúng, thuốc giải cũng sẽ biến thành thuốc độc.”
Long Hiểu Vân nghe vậy mặt xanh mét, “Thật hay giả vậy, nghiêm trọng như thế sao.”
Long Liễm Thần nhướng mày, liếc nhìn cái hòm thuốc trên bàn thản nhiên nói, “Sao muội không thử một lần.”
“Đừng! Còn lâu muội mới chịu làm người thử thuốc!”
Long Liễm Thần lắc đầu cười cười, nói: “An phận một chút, đừng gây họa.”
“Người ta gây họa hồi nào đâu chứ.” Giọng Long Hiểu Vân cãi lại vì chính mình vô cùng nhỏ, có thể thấy được nàng chột dạ cỡ nào.
Long Liễm Thần không nói gì tiếp, mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt có chút phức tạp.
“Tam ca, huynh làm sao vậy? Sao nhìn muội như vậy?”
Long Liễm Thần thở dài một tiếng, nói: “Hiểu Vân, đến phủ Thái phó ở vài ngày, được không?”
“Tại sao chứ?” Trong đôi mắt trong suốt của Long Hiểu Vân tràn đầy nghi ngờ.
“Muội đáp ứng ta là được, tam ca sẽ không hại muội.”
“Muội không muốn!” Đáy mắt Long Hiểu Vân nhuốm đầy bi thương, mím chặt môi dưới với vẻ mặt quật cường.
“Hiểu Vân, đừng bướng bỉnh.”
“Muội không có bướng bỉnh.” Long Hiểu Vân ngồi xuống cúi đầu lí nhí nói: “Lần nào cũng vậy, xem người ta như bóng mà đá tới đá lui. Nếu đã vậy, chi bằng trực tiếp về phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hi-dong-cung/2473948/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.