“Xưa nay Nam Lăng phồn vinh, thời gian gần đây lại đột nhiên xuất hiện ôn dịch, người nhìn nhận sự việc này như thế nào?” Trần Minh Hiên nói.
Nghe vậy cơ thể Phượng Triêu Hoa hơi run nhẹ, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại dáng vẻ thoải mái ban đầu, rũ mắt nâng chung trà lạnh nhạt nói, “Hậu cung không được vượt chính.”
Trần Minh Hiên hơi ngớ ra, sau đó liền hiểu được ý khác trong lời nàng nói, đứng dậy đơn giản hành lễ rồi rời đi. Hắn ra ngoài cũng đã lâu, không biết trong khoảng thời gian này, cái người không an phận kia có chịu ngoan ngoãn ngồi yên hay không?
Sau khi tiễn Trần Minh Hiên rời đi, Lục Bình trở lại nói, “Tiểu thư, Nam Lăng xuất hiện ôn dịch rồi.”
Phượng Triêu Hoa vẫn rũ mắt im lặng, thoảng như đang suy tư điều gì. Nhưng hàng mi hơi run run kia nói cho Lục Bình biết là nàng nghe được lời của mình.
“Cô sẽ không bỏ lại em mà đi Nam Lăng nữa, có đúng không?” Lục Bình không phải là người hay lắm lời, nhưng nỗi lo lắng trong lòng khiến nàng không thể không tìm đại lý do để bám víu.
Trầm mặc hồi lâu, Phượng Triêu Hoa nhỏ giọng nỉ non, “Lại là ôn dịch.” Nàng luôn nghĩ rằng, cùng lắm cũng chỉ là bọn tôm tép nhãi nhép vi phạm pháp lệnh ở Nam Lăng mà thôi, nhưng không ngờ là ôn dịch.
Theo tình hình này, thái tử đột nhiên rời cung, mục đích hẳn là Nam Lăng rồi. Từ lâu Nam Lăng đã bị bọn tham quan kia ô lại làm cho chướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hi-dong-cung/2473944/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.