Bởi vì việc của Dạ Hoa, Chiết Nhan tự giác đuối lý, đuối lý đến mức khó có thể nhàn hạ nổi, không có việc gì liền chạy ra sau núi xới đất, hoặc là hái hoa đào ủ rượu, mấy ngày trôi qua, bình rượu lớn lớn bé bé đã chôn khắp mười dặm rừng đào, rốt cuộc Bạch Thiển tới hỏi rõ ngọn nguồn xong, xem như thoáng an lòng chút. Tâm vừa an lại, thân thể lao động nhiều ngày liền trở nên mệt mỏi.
Bạch Chân cũng không chịu ngồi yên. Chiết Nhan khó được đứng đứng đắn đắn chăm chỉ lao động không quấn quýt với chàng, ngược lại khiến chàng không quen, vì thế hiếm khi sáng sớm tinh mơ rời giường, hôn Chiết Nhan còn đang trong cơn mơ, để lại tờ giấy báo cho hắn biết mình đi đâu, liền chạy tới động Hồ Ly Thanh Khâu. Mấy ngày nay Phượng Cửu an an phận phận ở yên trong động Hồ Ly, chàng định đi học nấu vài món ăn lấy lòng Chiết Nhan vất vả một chút.
Chiết Nhan tỉnh dậy không thấy tiểu tổ tông của mình đâu, thân thể mệt mỏi càng thêm vô lực, mấu chốt là trên tờ giấy Bạch Chân nhắn lại còn dặn Chiết Nhan không được tới động Hồ Ly tìm chàng, vậy nên Chiết Nhan đang rối rắm vạn phần giữa nghe lời và không nghe lời.
Bạch Chân trở lại rừng đào, còn chưa hạ xuống đất đã thấy Chiết Nhan đang uể oải ỉu xìu mà dựa trên cây đào phát ngốc.
"Chiết Nhan..."
"Hửm?" Thấy Bạch Chân trở về, Chiết Nhan nháy mắt lên tinh thần gấp trăm lần, nét mặt tỏa sáng: "Chân Chân, ngươi rốt cuộc đã về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-he-phuong-he-ho-so-y/949404/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.