"Ôi... Chiết Nhan, ta không muốn động nữa, ngươi tự làm đi!"
"Ta làm một mình không hay. Loại chuyện này, phải hai người cùng nhau làm mới thú vị."
"Không thèm! Ta mệt lắm rồi, eo sắp đứt rồi!"
"Chân Chân ngoan, chỉ còn một bước cuối cùng thôi. Chờ chúng ta làm xong, ta làm bánh nếp ngọt cho ngươi được không? Ăn cơm trưa xong, chúng ta lại đi Tây Hải xem tình hình của Mặc Uyên."
"Ừm... Vậy ngươi nhanh lên, ta sắp chịu không nổi rồi!"
"Được!" Chiết Nhan nghiêng đầu cúi người dán sát Bạch Chân, sủng nịch hôn một cái lên chóp mũi đẫm mồ hôi: "Ta đào hố, ta chôn, ngươi phụ trách bỏ cái bình vào là được, có thể chứ?"
"Được được được!" Bạch Chân ném xẻng nhỏ trong tay, duỗi duỗi người: "Ngươi nói xem, ngươi trước kia một mình ủ rượu đã tốt lắm rồi, sao giờ cứ một hai phải lôi kéo ta làm cùng? Mệt muốn chết!"
Chiết Nhan hôm nay cũng không biết phát điên cái gì, sáng sớm tinh mơ rủ chàng đi ủ rượu, từ hái hoa đến niêm phong bình, mỗi một bước đều không buông tha. Chàng luôn luôn chỉ biết uống, làm sao mà ủ?
Mấu chốt là lăn lộn lâu như vậy, cũng chỉ làm ra được hai bình. Nếu không có chàng, Chiết Nhan ngược lại có thể nhanh hơn chút cơ!
"Chúng ta cùng nhau ủ rượu, có hương vị tình yêu!" Chiết Nhan đào xong một cái hố, ngẩng đầu thúc giục: "Chân Chân, mau bỏ cái bình vào đi."
Bạch Chân nhanh nhẹn ôm lên hai bình rượu, thật cẩn thận bỏ vào hố, đỏ mặt phản bác: "Rõ ràng chính là ngươi lười, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-he-phuong-he-ho-so-y/949405/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.