Trơn bóng ngủ ba đêm, bỗng nhiên mặc về quần áo, Chiết Nhan lại cảm thấy ngủ không thoải mái, cũng không hẳn ngủ không thoải mái, chỉ là... ảnh hưởng đến xúc cảm hắn ôm Chân Chân nhà mình...
Giãy giụa trong chốc lát, Chiết Nhan vẫn nhịn không được chẳng biết xấu hổ mà mở miệng: "Chân Chân à..."
"Ừm?"
Bạch Chân mới vừa bị Chiết Nhan lăn lộn xong, bây giờ đang mệt thật sự, thanh âm mềm như bông, không chút sức lực mà trêu chọc tim phượng hoàng của Chiết Nhan.
"Hay là... ta cứ cởi quần áo đi, nóng..."
"Nóng?"
Chiết Nhan liên tục gật đầu: "Ừ ừ ừ, nóng!"
"Bên ngoài mát mẻ, ngươi có thể ra ngoài ngủ." Bạch Chân bĩu môi, mắt cũng lười mở, giả vờ giật giật thân mình mềm nhũn, làm bộ muốn đẩy Chiết Nhan ra.
"..." Chiết Nhan ôm sát người: "Không nóng, không nóng, cứ vậy được rồi."
"Ái..." Bạch Chân nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng nhéo Chiết Nhan một cái: "Ngươi buông ra chút đi, nhức!"
Chiết Nhan vội nới lỏng ôm ấp, nhẹ nhàng ấn eo Bạch Chân: "Ngoan, ta xoa cho, hết nhức ngay."
Bạch Chân đã mệt đến không muốn nói chuyện, rúc vào lòng Chiết Nhan, trong xoa bóp dịu dàng của Chiết Nhan chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, sắc trời chưa kịp sáng, gà cũng chưa gáy, Chiết Nhan đã sớm rời giường. Híp đôi mắt còn chưa mở hẳn ra, thật cẩn thận mà dém chăn cho Bạch Chân, lại nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, liền chuẩn bị đi ngắt nhụy hoa đào mới nhú sáng sớm, làm canh hoa đào tươi ngon nhất cho Bạch Chân.
Mới vừa mở cửa, lười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-he-phuong-he-ho-so-y/949403/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.