Cái khó khi làm đậu phộng ngào đường chính là ở lớp đường, đường thắng quá lâu sẽ bị đắng, sợi đường dính vào đậu phộng chưa bóc vỏ giống như là cô nương không cam lòng bước lên kiệu hoa, lộ ra ba phần miễn cưỡng, ba phần khổ sở, bốn phần mờ mịt với tương lai.
Sau khi thắng đường trong chốc lát, đường sẽ trở thành một hỗn hợp sền sệt màu trắng, sau đó cho đậu phộng vào đảo đều thật mạnh, giống như một đứa bé trắng trẻo đang nghịch với đám bùn.
Chỉ khi canh nhiệt độ vừa chuẩn, cho đậu phộng vào mới có lớp áo đường trắng thật đẹp bao quanh, giống như sáng sớm mùa thu đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy trên phiến lá xanh, ở hoa lan nhỏ đều được phủ một tầng sương óng ánh... Không đúng, phải là đoá hoa linh lan trắng được phủ thêm một tầng sương thật mỏng, sương sớm là đường trắng, linh lan là đậu phộng, dưới đôi bàn tay thon dài tạo ra một sự kết hợp mỹ lệ.
Làm xong món đậu phộng ngào đường, Phương Niên Niên chừa lại một chút cho người trong nhà ăn, còn lại cho vào ống tre, nhét đến đầy tràn rồi gói kín bằng giấy da trâu, lại kéo một sợi dây gai mỏng quấn lại hai lần, thắt một cái nơ bướm thật đẹp.
Cuối cùng đậy chặt ống tre lại.
Nhìn vào chiếc nơ bướm mà mình tự kỷ thắt lại rất khoa trương, Phương Niên Niên không còn gì để nói, nàng rốt cuộc đang làm gì vậy trời, lại làm ra cái trò này cho Thẩm Hựu Dự nhìn. Tay nàng đặt lên trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-gia-tieu-tra-quan/3470585/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.