"Ta với ngươi chỉ là sư huynh đệ được ba ngày, ngươi đừng gọi ta như thế." Lương tiên sinh thấy Bạch Hiểu Sinh kéo ống tay áo mình thì giật tay lại, nếu không phải vì ngại mất mặt, ông thật muốn cầm chổi lớn mà quét tên này ra khỏi nhà mình.
Bạch Hiểu Sinh giống như là không nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Lương tiên sinh, vừa cười vừa xoa tay: "Đã lâu không gặp sư huynh, một chữ là thầy, nửa chữ là thầy[1], mặc dù huynh chỉ vào sư môn ba ngày, nhưng đối với đệ và sư phụ chính là thân nhân cả đời này."
[1] Nguyên văn là "Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ" (一日为师终身为父),có nghĩa là một ngày làm thầy, cả đời là cha.
"Năm đó phụ mẫu ta hồ đồ, đưa ta đến chỗ lão đầu nhi, hi vọng ta có được ngày tháng tốt lành, không ngờ ngay ngày đầu nhập môn lão đầu đã bảo ta đi ăn trộm." Lương tiên sinh cười lạnh một tiếng, thân là quân tử, ông cực kỳ khinh thường hành vi trơ trẽn của tiểu nhân, khi đó ông tuổi nhỏ vô tri, nghe lời lão đầu mà bày trò lừa đảo, dùng tay mò vào túi áo người ta, sau này thành niên, mỗi lần nhớ lại đều thấy tự ti mặc cảm, xấu hổ không chịu được.
Hành vi thuở nhỏ ấy là vết mực mà ông cực lực muốn quên đi trong suốt đời này.
Lương tiên sinh lạnh lùng nhìn Bạch Hiểu Sinh, nếu như ánh mắt có thể giết người, Bạch Hiểu Sinh ắt đã chết hơn trăm lần.
Bạch Hiểu Sinh cố gắng nhịn nhục, ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-gia-tieu-tra-quan/3459525/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.