"Mùi vị gừng non rất ngon." Thái tử ngồi đối diện Thẩm Hựu Dự, hai người cách nhau một cái bàn, đều ăn cơm chan nước trà.
Gừng non tía tô rất đưa cơm được lấy ra khỏi một chiếc bình men trắng mập mạp, múc vào một chiếc đĩa gỗ mun nhỏ, thật ra để vào đĩa sứ trắng sẽ đẹp mắt hơn, gừng non vàng nhạt nhuộm bởi tía tô tạo ra màu tím nhạt rất đẹp, khi xếp thành từng lát mỏng lên đĩa sứ trắng sẽ thanh nhã hơn, không nặng nề giống như đĩa gỗ mun.
Thẩm Hựu Dự ăn một miếng liền nhìn Thái tử một cái, thấy gừng non trong đĩa càng ngày càng ít, khuôn mặt ra vẻ ta không bận tâm tràn ngập đau đớn và miễn cưỡng...
"Gừng non cay ăn rất đưa cơm, là trù nương trong phủ làm à? Ở đâu có thêm vị trù nương này vậy, ta lại không biết luôn đó." Mặt mày Thái tử rất thanh tú dịu dàng, rất giống Hoàng hậu, lại có phần xuất chúng hơn Hoàng hậu nhiều, kết hợp với mắt sáng mày thanh của Triệu gia, càng thêm thu hút sự chú ý của người khác. "Mùi vị không tệ, hoàng đệ cho hoàng huynh bình gừng non này được không?"
Tướng mạo này phối hợp với khí chất ôn tồn lễ độ khiến Thái tử nổi danh là ôn hoà hiền hậu, rất được lòng tầng lớp văn nhân.
Thế nhưng cũng vì vậy mà y không được Thánh nhân sủng ái.
Thẩm Hựu Dự hẹp hòi giữ chặt cái bình: "Chẳng qua là chút dưa muối bình thường, Đại hoàng huynh cứ nói với phòng bếp, bảo bọn họ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-gia-tieu-tra-quan/3477559/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.