Ôn Đồng không biết mình đã quay về nhà như thế nào, dì Lý trông thấy cô về, quan tâm hỏi: "Đồng Đồng, sắc mặt con sao lại khó coi như vậy? Có cần dì gọi tiên sinh về không?"
Cô tựa như một du hồn, ngay cả hơi sức khoát tay cũng không có, phớt lờ sự quan tâm của dì Lý, ngơ ngơ ngác ngác đi vào phòng.
Lời nói của Lâm Tu Trúc dường như tiếng kêu khóc của ma quỷ lại truyền vào trong đầu cô.
"Nguyên nhân Cận Tây Trầm nhận nuôi cháu chú thật sự không rõ, chi bằng cháu thử hỏi tên đó xem?" Lâm Tu Trúc nói, giọng điệu cũng mang vẻ cẩn thận trước giờ chưa có.
Ôn Đồng đáp: "Chú đừng có lừa cháu, văn kiện hiến xác đó cháu đã xem qua rồi, còn muốn gạt cháu sao?"
"Ờm........thực ra Tây Trầm không nói với cháu, nhất định là có lý do riêng, chú tin Cận Tây Trầm là vì muốn tốt cho cháu. Sự yêu thương chiều chuộng của thằng đó với cháu suốt nhiều năm qua, mọi người đều trông thấy, cháu nói có phải không?" Lâm Tu Trúc nói.
"Được, cháu biết rồi." Ôn Đồng đáp một tiếng, định ngắt điện thoại, nhưng đầu dây bên kia Lâm Tu Trúc vẫn tiếp tục nói.
"Ôn Đồng, người chết như đèn tắt, di thể cũng được, nội tạng của được, đều chỉ là một túi da. Thế giới này nhiều người hiến tặng như vậy, ba cháu với Cận Tây Trầm làm như thế cũng là vì cháu. Hiện giờ cháu không đau không bệnh, chẳng phải mọi người vui vẻ sao?" Lâm Tu Trúc khuyên nhủ.
"Cháu biết rồi, chú cũng bận nhỉ, có gì cháu sẽ gọi cho chú." Ôn Đồng vừa dứt lời, không đợi Lâm Tu Trúc lên tiếng liền trực tiếp ngắt điện thoại.
Đạo lý nói ra ai lại không hiểu, Ôn Đồng cũng không ngốc, đối với chuyện di thể cô cũng không đặc biệt chấp nhất phải nhập thổ yên nghỉ, nhưng cô không thể không bận tâm việc Cận Tây Trầm vì sao phải giấu diếm cô như vậy, thậm chí còn gạt cô!
Coi như anh đề nghị muốn dùng di thể của ba để nghiên cứu, nói không chừng cô cũng sẽ đồng ý!
Khương Minh nói, thuốc của Khương Lệ là Cận Tây Trầm nghiên cứu tìm ra, nhưng sau khi mạng sống Khương Lệ đương lúc chỉ còn vài ngày ít ỏi thì Cận Tây Trầm về nước liền nuôi dưỡng cô. Trong lòng anh, vì để nghiên cứu y học có thể làm tất cả mọi việc, có thể mua bán giao dịch với bất cứ ai, bao gồm cả việc nhận nuôi cô!
Tất cả sự thật rít gào ùa đến, cô tựa như rơi vào giấc mộng, quay trở lại những ngày tháng lúc ở Kenya, cô thật sự cảm thấy vô cùng hạnh phúc, thấy bản thân cuối cùng đã chạm được tới ánh dương, nhưng sau đó mới phát hiện, cô chỉ là nhảy từ vực sâu này xuống một mảng u tối khác, mà ánh sáng thoáng qua chỉ là vách núi đen ở giữa hai nơi.
Ôn Đồng bò dậy, lẻn vào phòng Cận Tây Trầm, vơ vét rượu được cất giấu, tựa vào cánh tủ ngồi xuống.
Anh không uống rượu, mớ rượu nay đều là người khác tặng, vừa đủ một chiếc tủ.
Ngửa đầu uống một ngụm to, Ôn Đồng thấy bản thân dường như đang bị vây khốn giữa một mớ bòng bong, nói không được là giận hay là cảm xúc gì, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn vô cùng, từng ngụm từng ngụm rượu càng uống càng tỉnh, thậm chí còn có dấu hiệu đầu óc được thanh lọc. Cô liều mạng nhớ lại, liều mạng sắp xếp, liều mạng dốc rượu vào miệng.
Hi vọng có thể hiểu rõ được chuyện này, hiểu rõ cảm giác của bản thân, cô thậm chí hi vọng Cận Tây Trầm sẽ nói với cô mọi chuyện. Cô không oán trách, chỉ là muốn từ chính miệng anh nghe được đáp án chính xác.
Ôn Đồng tựa vào cánh tủ, dưới chân là ba vỏ chai rượu rỗng không nằm ngay ngắn, lần đầu tiên cô biết tửu lượng của mình lại tốt đến thế, uống nhiều vậy nhưng chỉ có cảm giác hơi choáng. Khóa cửa "cạch" một tiếng, Ôn Đồng ngẩng đầu liếc nhìn, cô vốn nhìn không rõ bóng người lay động, nhưng trực giác biết được đó là Cận Tây Trầm.
Lảo đà lảo đào bò dậy đi ngang qua anh, nhưng bị Cận Tây Trầm kéo lại ôm vào trong ngực: "Sao lại uống nhiều rượu như vậy hửm?"
Ôn Đồng ngửa đầu, chỉ cảm thấy đất trời quay cuồng dạ dày cuộn trào, đột ngột đẩy anh ra lao về phía nhà vệ sinh, tựa vào bồn cầu nôn thốc nôn tháo suốt năm phút mới cảm thấy thoải mái hơn chút.
Cận Tây Trầm đỡ cô ngồi trên đùi, cầm khăn tỉ mỉ lau mặt cho cô. Ôn Đồng lắc đầu, giãy tay kéo cổ anh, loạn xạ áp môi mình hôn anh.
Cận Tâm Trầm nghiêng đầu: "Sao vậy?"
"Anh không muốn hôn em sao? Chú Cận." Ôn Đồng đối diện với anh, từng chữ từng lời chất vấn.
"Vì sao lại không vui?" Cận Tây Trầm cười, biết cô ầm ĩ với anh như vậy chắc chắn là đã có việc gì xảy ra. Tay tiếp tục lau mặt cho cô, sau đó không biết từ đâu lấy ra một chai nước giúp cô súc miệng.
Ôn Đồng súc miệng, không trả lời Cận Tây Trầm, quay người ngồi trên đùi anh, đối mặt với anh: "Anh không muốn em sao? Chú Cận."
Cận Tây Trầm đẩy Ôn Đồng ra, đứng dậy bình tĩnh nhìn cô: "Em say rồi."
"Anh sợ bị người ta nói anh mượn rượu cưỡng bức cháu gái của mình hả, giáo sư Cận? Em trưởng thành rồi, là em tự nguyện, anh không tin thì bây giờ em có thể viết thư đảm bảo cho anh, đợi em tìm bút, anh đợi...." Ôn Đồng nói rồi định đi ra ngoài, ngay lúc cô đi ngang qua anh thì bị Cận Tây Trầm kéo vào lòng, sức lực mạnh mẽ, khiến xương cốt cô đau nhói.
"Đồng Đồng, anh không muốn em sợ hãi, anh nên cho em đủ thời gian để thích ứng, vì sao em lại không hiểu." Cận Tây Trầm thở dài, một câu hai nghĩa.
Đầu óc Ôn Đồng đã mơ mơ hồ hồ, vốn không cách nào nghiệm ra ý tứ trong câu nói của Cận Tây Trầm, ở trong ngực anh giãy giụa: "Không cần viết thư đảm bảo sao? Vậy bắt đầu đi, tốc chiến tốc thắng."
Vừa ngẩng đầu lên thì cằm đã bị giữ chặt. Một đôi mắt gần trong gang tấc ngay phía trước, tựa hồ sâu thăm thẳm, bên trong đều là thở than.
Gần kề đến mức hơi thở cũng hòa vào nhau, Ôn Đồng bất giác rụt về sau một chút, loại chuyện này cô không hề có kinh nghiệm, đến phút cuối mới phát hiện ngọn lửa hừng hực trong mắt Cận Tây Trầm và những nụ hôn bình thường kia hoàn toàn không giống nhau.
Chóp mũi bị cắn một cái, trước lúc cô phát đau mà kêu lên thì lui về, mang theo tình ý rõ ràng, eo bị cánh tay anh siết chặt đau đớn, chẳng thể nhúc nhích được chút nào, chỉ có thể mở to mắt thuận theo động tác của anh mà ngẩng đầu, nhìn anh nâng gáy, chầm chậm đến gần.
Hô hấp của Cận Tây Trầm không trầm tĩnh như thường ngày, mang theo nặng nề cùng hỗn loạn rõ rệt, cho dù đang trong cơn say, Ôn Đồng vẫn có thể cảm giác được sự thay đổi hiện giờ của anh.
Hơi thở anh nóng rực, phủ trên da thịt kích thích độ cồn trong cơ thể cô, khiến người ta nhịn không được run rẩy. Cố gắng đẩy ra một chút nhưng lập tức lại bị kéo về, y phục mỏng manh không chút trở ngại dính chặt theo độ ấm trên cơ thể hai người.
"Chuyện như thể này qua loa làm một lần không được sao, còn phải phiền phức như vậy." Ôn Đồng nói.
Thanh âm Cận Tây Trầm kề sát bên khóe môi cô, giọng nói tựa như từ nơi xa xăm vọng tới: "Sợ rồi sao? Sợ thì đẩy anh ra."
"Haha." Ôn Đồng cười.
Ngay sau đó, một lần nữa cô lại bị kéo vào trong lòng, sau lưng bị nặng nề xoa nắn hai cái, khó khăn lắm mới tìm lại được hô hấp, nhưng lại bị níu cằm, lần này trực tiếp chạm vào đầu lưỡi của anh.
Cổ họng bất thình lình sặc một cái, triền miên thoáng chốc đã tách ra, rồi lại rất nhanh quay lại. Sức lực đó rất mãnh liệt, giống như một ngọn lửa đốt cháy độ cồn cùng cơn say trong cơ thể cô. Cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần, gần như là dùng hơi sức cắn nuốt này mà gián tiếp mút vào.
Ngón tay Ôn Đồng níu vạt áo càng lúc càng nới lỏng, trước mắt dần dần có ánh sao bừng sáng, trời đất quay cuồng, không biết là qua bao lâu, Ôn Đồng đang trong trạng thái mềm nhũn há miệng thở dốc.
Sau lưng bị cánh tay mạnh mẽ nhấc lên, hai chân cũng cách mặt đất, dường như bị người nửa kéo nửa ôm đứng dậy, cảm giác mơ mơ màng màng bị đặt xuống giường, cơn say của Ôn Đồng càng lúc càng nặng, níu bờ vai anh ngã xuống.
Suy nghĩ cũng không chịu khống chế bắt đầu hỗn loạn, cô biết người trước mắt là Cận Tây Trầm, thậm chí còn có thể dành thời gian để phân biệt được khăn trải giường là màu đen tuyền, người đàn ông nằm trên cô có gương mặt đẹp đẽ, cùng với đôi mắt âm trầm.
"Ngủ đi, anh đi nấu chút canh cho em, uống xong ngày mai thức dậy sẽ ổn." Cận Tây Trầm nói rồi định đứng dậy, lúc này tay anh cũng đã vén một góc chăn.
Ôn Đồng lắc lắc đầu, một tay kéo áo anh lại, thì thào mở miệng: "Em không muốn ngủ, em muốn ngủ với anh."
Cận Tây Trầm quay đầu, chậm rãi khom lưng, Ôn Đồng cảm giác ngón tay mình bị siết chặt, sau đó anh hôn từng ngón một, cuối cùng mới lên tiếng: "Lúc em nói câu này, nhất định chưa từng nghĩ đến sức ảnh hưởng của nó đối với em, cô bé ích kỷ."
Ôn Đồng rụt ngón tay, chỉ cảm thấy bị hôn đến toàn thân đều mềm nhũn, bất giác khống chế phát ra một tiếng rên. Khó khăn nói: "Mỗi câu em nói đều sẵn sàng chịu trách nhiệm."
"Hử?" Cận Tây Trầm nhíu góc mày, toát lên chút ý cười.
"Cận Tây Trầm, vì sao anh không chịu nói thật với em, rõ ràng anh vì giao dịch với ba em mới nhận nuôi em, em chỉ là điều kiện kèm theo của đối tượng để anh nghiên cứu. Em không phải người nhỏ nhen như vậy, anh bảo em thử thuốc giúp anh em cũng đồng ý, nhưng anh vì sao không nói với em, vì sao anh lại gạt em!" Ôn Đồng nhịn không được lên tiếng.
Đại khái là vì rượu kích thích, cô không khống chế được tuyến lệ của mình, nước mắt tuôn trào, rất nhanh tóc mai nơi thái dương cũng ướt đẫm.
Nháy mắt biểu cảm của anh cứng đờ, nghiêm nghị giống như bức tượng điêu khắc. Ôn Đồng níu cổ áo anh, kéo anh xuống, mãi đến khi không còn chút khoảng cách, ôm lấy cổ anh, nhắm môi anh hung hăng cắn mạnh. Cuối cùng, trong miệng cô nếm được mùi máu tươi ấm nóng, thì mới nhả ra.
"Liệu có phải anh cho rằng tất cả mọi người và anh đều công bằng như nhau, giao dịch bình đẳng. Không phải! Không nhất định phải như vậy!" Ôn Đồng gào lên, nức nở nghẹn ngào bật khóc.
"Đồng Đồng, đừng khóc." Cận Tây Trầm ngồi xuống cạnh cô, cánh tay ôm lấy eo cô, nâng cô lên khóa chặt trên đùi. Nhưng Ôn Đồng vẫn không ngăn được òa khóc, giống như muốn đem tất cả ủy khuất trong suốt thời gian dài vừa qua, ngay cả đau khổ chua sót vì bệnh tật cũng muốn theo nước mắt tuôn ra.
Cận Tây Trầm cúi đầu, từ trán đến mí mắt, lại đến chóp mũi, miệng, từng chút từng chút hôn cô, sự dịu dàng như đối đãi với đứa trẻ mới sinh, qua một lúc lâu cuối cùng mới nghe thấy anh lên tiếng, vẫn rất ôn nhu như mọi khi, nhưng không cười nữa, ngược lại trịnh trọng nói: "Anh giấu em, là không hi vọng em sợ hãi. Ba em rất lo lắng bệnh ung thư xương này sẽ di truyền lên em, chú ấy hi vọng em mạnh khỏe, hi vọng em vui vẻ lớn lên, đây mới là lý do ban đầu của giao dịch giữa chú với anh, bảo anh che giấu, không đến lúc bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể nói với em, cũng là mong muốn của chú ấy."
Ôn Đồng sững sờ, cô từng nghĩ đến vô số lý do, sợ cô hận anh? Anh vì Khương Lệ? Đặt ra vô vàn giả thiết, nhưng ngàn vạn lần lại chưa từng nghĩ đến dặn dò của ba cô trước lúc lâm chung, mà anh bất luận thế nào cũng đều giữ kín giao ước này.
"Đồng Đồng, anh rất yêu em, anh hi vọng em vui vẻ, không muốn em vì những chuyện này mà lo lắng, những chuyện khó khăn kia cứ giao hết cho anh, em chỉ cần lớn lên mạnh khỏe vui vẻ, lại được anh yêu, chiều chuộng, anh rất sẵn lòng. Co dù em sẽ oán trách anh, anh vẫn sẽ đồng ý với ba em như vậy, giấu diếm em."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]