Chuyển ngữ: Mic
Khương Minh ngồi xổm phía trên bên trái của cô, lưỡi kéo bén nhọn sáng loáng cũng kề trên cổ, ánh mặt trời gay gắt nhảy múa trên làn da trắng mịn, rõ ràng mới rồi hãy còn cảm thấy nóng không chịu nổi, nhưng giờ đây cô bỗng cảm thấy toàn thân lạnh toát, lạnh đến phát run.
Trước đây cô quả thực rất sợ, không chỉ sợ chết, mà điều đáng sợ hơn chính là rời xa Cận Tây Trầm. Nhưng hiện giờ bỗng cảm thấy, nếu như Khương Minh có thể xúc động đem cô ném xuống thì đỡ rồi.
Khương Minh nói: "Tao cảm thấy mày cũng thật sự rất đáng thương, bị người mình tin tưởng nhất lợi dụng như vậy."
Khương Đồng không đáp, quả thực, so với Khương Lệ, thậm chí là Khương Minh, cô còn đáng thương đáng buồn hơn.
Đối với loại cảm thông mang ý châm chọc rõ ràng này, cô còn có thể nói gì nữa đây, cô chẳng thể nói được gì.
"Mày chưa bao giờ tò mò vì sao Cận Tây Trầm lại nhận nuôi mày ư?" Khương Minh hỏi.
Sao có thể chưa từng hỏi, nhưng Cận Tây Trầm là ai chứ, nếu anh đã thật sự lừa một người thì ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh được.
Thương nhân khôn khéo như Lâm Tu Trúc ở trước mặt anh còn bị sụp hố. Cho dù là khủng bố tập kích hay xã hội đen được chính phủ chống lưng, ở nơi có anh đều bị "tứ lạng bạt thiên cân" phản kích ngược lại, nếu là thời cổ đại, đây tuyệt đối chính là quyền thần gian giảo làm mưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-duong-tien-sinh-than-ai/2177632/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.