Chuyển ngữ: Mic
Toàn thân Ôn Đồng cứng đờ, mơ mơ màng màng do rượu vừa rồi dường như trong khoảnh khắc bị quét sạch, bốn bề trở nên rõ ràng.
"Nhưng em cũng hi vọng có thể cùng anh chia sẻ mà, em muốn ở bên anh, cả đời này ở cạnh nhau, một ngày cũng không rời, nhưng sao anh có thể che chắn hết thảy những mưa gió cuộc đời, để em chỉ biết an tâm vui vẻ hưởng thụ sự an nhàn mà anh cho em chứ!" Ôn Đồng giãy giụa, không nhìn vào mắt anh, không muốn nghe anh nói, cũng không muốn tiếp xúc với cơ thể anh.
Vốn cho rằng đấy là do sự ích kỷ, nhưng sự thật thì mọi việc đều là sự che chở bao vệ vững chắc của anh. Ôn Đồng cảm thấy bản thân mình mới là người ích kỷ nhất.
"Anh xem em là vợ anh, là mẹ của các con anh, là người đi cùng suốt cả cuộc đời. Có thể bảo vệ em là điều hạnh phúc nhất đời này của anh. Anh rất vinh hạnh khi có được sự an tâm cũng như ích kỷ của em." Cận Tây Trầm siết ngón tay cô, ngữ khí vẫn dịu dàng như thế.
"Em......em.............." Ôn Đồng cứ "em" hết nửa ngày, mới phát hiện vốn không biết nên nói gì mới được, chân tướng sự việc thì ra đơn giản như thế. Ba cô trước lúc qua đời đã giao phó cho một người đàn ông rất tốt, nhờ anh chăm sóc con gái của mình, sự việc chính là đơn giản thế đấy.
Những chịu đựng cùng chua sót trong đó Ôn Đồng không thể nào tự mình cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-duong-tien-sinh-than-ai/2177629/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.