*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Trăn đưa tay sờ sờ tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh, thận trọng nói:
"Còn muốn anh ôm sao?"
Phương Chu đột nhiên dang hai tay ra ôm chặt Cảnh Trăn, mãnh liệt, mạnh mẽ hơn cái ôm có chút thận trọng và dụ dỗ vừa rồi, giống như muốn đem người hoà vào thân thể mình. Vết thương trên lưng Phương Chu bởi vì dùng quá sức đau giống như bị đánh thêm lần nữa nhưng anh vẫn không hề giảm nhẹ lực hai tay đi chút nào.
Cảnh Trăn nhìn Phương Chu gối đầu lên vai mình, trên vai đã sớm ươn ướt, không dám vỗ lưng mà vuốt vuốt tóc an ủi.
Ôm suốt hơn ba phút, Phương Chu mới buông tay ra, lùi lại một bước, mang theo chút giận dỗi.
"Rõ ràng lần này là anh muốn ôm em, em lại không nỡ."
Vốn là người luôn luôn kiêu ngạo nên Phương Chu không thích bị động dù trong bất kỳ mối quan hệ hay trường hợp nào. Anh đương nhiên không thực sự bận tâm, lúc anh chỉ là một thiếu niên hơn mười tuổi đã biết sự trung thực và tin tưởng lẫn nhau quan trọng hơn thể diện.
Cảnh Trăn mỉm cười, mặt có chút bất đắc dĩ.
"Mới đối tốt với em hơn một chút, em đã vội nhõng nhẽo, làm nũng."
Nếu là trước đây, Phương Chu rất không vui và luôn nổi giận khi bị nói mình nhõng nhẽo hay làm nũng, rõ ràng mình là một chàng trai điển hình như vậy mà nói mình giống như một cô gái. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1101441/chuong-15-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.