*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Anh đã nói chuyện với anh hai rồi, sau này sẽ không xen vào chuyện của em nữa. Em có chuyện gì cứ trực tiếp bàn bạc với anh hai. Và trách nhiệm dạy dỗ, quản thúc đương nhiên cũng làm phiền anh hai."
Phương Chu đột nhiên cảm thấy mình như như bị nhét vào bao tải sau đó cột vào một cục đá lớn.... Bùm! bị quăng xuông giếng sâu, vô biên vô tận ép tới anh sắp thở không thông mà lại không có chỗ thoát. Anh nhìn vào đôi mắt của Cảnh Trăn, ánh mắt tràn ngập khẩn cầu, hy vọng xa vời cùng không thể tin được.
Cảnh Trăn cuối cùng vẫn không nhịn được đưa tay lên vuốt tóc em trai mình.
"Em cũng lớn rồi, không giống như trước, hễ mấy tháng không bị đòn liền làm ra mấy chuyện kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ--"
"Anh! anh đang làm em sợ đúng không?"
Phương Chu nhìn chằm chằm Cảnh Trăn, hai mắt sáng ngời, giọng nói run run như dây đàn đang gãy. Cảnh Trăn hoàn toàn không có ý trả lời chỉ tiếp tục nói, hoàn toàn không để ý đến vẻ cáu kỉnh của người trước mặt.
"Anh hai luôn biết cách điều tiết cảm xúc của mình tốt hơn anh sẽ không đánh em ra nông nổi thế này."
"Tại sao chứ? Em là một dĩa đồ ăn của người nhà họ Cảnh các anh sao? Có thể đẩy qua cho lại à?"
Phương Chu gần như hét lên, giọng nói ngậm đầy nước mắt vang vọng khắp phòng làm việc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1101440/chuong-15-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.