*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Triều cúi chào, có chút sốt ruột, lo lắng nhìn Phương Chu và Cảnh Trăn một cái lập tức rời khỏi thư phòng.
Cảnh Chí ung dung đứng lên khỏi chỗ ngồi, chậm rãi đi tới trước mặt hai người, dựa vào bàn làm việc với tư thế tưởng như ngẫu nhiên nhưng lại rất áp chế, chân phải hơi khuỵu xuống, đầu ngón chân chạm đất, hai tay như có như không ôm lấy ngực. Nở nụ cười nhàn nhạt, bụi bay lơ lửng trên không như cũng ngừng lại.
"Hôm nay ba người chúng ta cùng nhau nói cho rõ."
Cảnh Trăn cùng Phương Chu gần như nuốt một ngụm nước miếng xuống cùng một lúc.
"Anh chưa bao giờ muốn xen vào chuyện giữa hai anh em em. Anh nghĩ hai đứa có cách hòa hợp của riêng mình. Đây cũng là sự tin tưởng tối đa của anh đối với hai đứa."
Cảnh Chí đột nhiên quay sang Cảnh Trăn và thu vào mắt anh một tia né tránh, giọng điệu tăng thêm vài phần nghiêm khắc.
"Anh luôn cho rằng, em làm anh, làm Cảnh gia nhị thiếu có đủ trách nhiệm chịu kết quả do chính mình giáo huấn, dạy dỗ."
"Anh hai!"
Phương Chu không nhịn được.
"Câm miệng!"
Cảnh Trăn nắm chặt tay bên hông, từ trong kẽ răng nặn ra hai tiếng.
Cảnh Chí nhìn Phương Chu đang bẹp bẹp miệng.
"Em không phải là con nít!"
Anh quay sang Cảnh Trăn.
"Em cũng không phải trẻ vị thành niên!"
Dừng lại một chút, ánh mắt của anh đảo qua hai người, hung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1101442/chuong-15-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.