Tay vươn ra khẽ run rẩy, trái tim Vân Thanh Nhiễm đồng thời bị hung hắng nhéo một cái, ánh mắt có chút ướt át, huynh ấy vì nàng, làm nhiều chuyện như vậy, giờ có thể hiểu được ánh mắt oán hận lúc ban ngày của Phủ Cầm.
Huynh ấy đối với nàng… phần tình này nặng như vậy, nàng biết, lại chỉ có thể coi nó là tình cảm huynh muội, nàng không muốn mất đi vị ca ca này. Phương thức chần chừ này có hơi ngốc, Vân Thanh Nhiễm biết.
“Thanh Nhiễm, đến, đi theo huynh, bên ngoài có người của huynh chống đỡ.” Vân Tử Hy vươn tay, đỡ Vân Thanh Nhiễm.
“Ca ca, huynh chờ một chút.” Vân Thanh Nhiễm đứng lên, đi ra cửa, một hoa lửa bắn lên không trung, một đóa khói hoa màu lam nở rộ trên không trung.
“Đây là cái gì?” Vân Tử Hy khó hiểu.
“Sau này muội sẽ giải thích với huynh.”
Vân Thanh Nhiễm vốn không dám động bộ phận người này, nhưng hiện tại Vân Tử Hy ở đây, động cũng sẽ bị coi thành người do Vân Tử Hy mang đến, sẽ không hoài nghi đến trên đầu Ám bộ, hơn nữa nàng muốn đảm bảo chắc chắn mình và Vân Tử Hy bình an rời khỏi đây, vận dụng người của Ám bộ sẽ càng đáng tin hơn.
Vân Tử Hy không hỏi nhiều, có thể nhìn thấy nàng vẫn bình an, thực sự quá tốt rồi.
“Đúng rồi, Phủ Cầm đâu?” Vân Thanh Nhiễm đoán Phủ Cầm đã xảy ra chuyện.
“Muội ấy quá sơ ý, có lẽ nửa năm qua lừa Dạ Hoằng Nghị vô cùng cẩn thận, lại không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-cau-tinh-dac-cong-the-tu-phi/1913178/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.