Đêm yên tĩnh không tiếng động, sau khi Dạ Hoằng Nghị cầu phúc xong trở về hoàng cung.
“Khởi bẩm hoàng thượng, quốc sư chờ hoàng thượng đã lâu.” Thái giám trông coi cửa bẩm báo với Dạ Hoằng Nghị.
Dạ Hoằng Nghị nghe thái giám bẩm báo ngược lại có chút kỳ quái, nhưng người bên trong là quốc sư, cho dù ông là hoàng thượng, cũng có rất nhiều chỗ cần phải dựa vào quốc sư.
Dạ Hoằng Nghị đi vào ngự thưphòng, không cho người khác vào theo, vài năm gần đây quốc sư đều ẩn cư ở hoàng lăng, lần này đột nhiên hồi cung, tất nhiên là có việc gì quantrọng.
Chỉ thấy ở giữa ngự thư phòng có một nam tử đang đứng, nam tử thân cao thất thước có thừa, thân ảnh caolớn nhẹ nhàng như tiên, một thân đạo bào rộng rãi mặc trên người y thếnhưng lại nhiều hơn mấy phần tiên khí, nam tử mang khăn che mặt, cảkhuôn mặt y đều bị che khuất, khiến người ta không nhìn thấy dung mạocủa y. Không biết y đã già hay vẫn trẻ, là đẹp hay là xấu.
“Thần khấu kiến hoàng thượng,ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Nam tử cũng không quỳ xuống, chỉ khom người, đây là đặc quyền mà hoàng thượng cho y, có thể không cầnquỳ. Giọng nói nam tử thực bằng phẳng, đối mặt với hoàng thượng khôngkhác khi gặp những người khác.
Thanh âm của y như tùng bách, như gió mát trong núi, lại có vẻ hoàn toàn khác lạ với cung điện nguy nga lộng lẫy này.
“Ái khanh không cần đa lễ, hômnay ái khanh hồi cung là vì chuyện gì?” Dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-cau-tinh-dac-cong-the-tu-phi/1913051/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.