“Ca ca ta hiện tại thế nào?” Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy Quân Mặc Thần từ trong phòng đi ra, vội hỏi hắn.
Quân Mặc Thần không trả lời vấn đề của Vân Thanh Nhiễm, mà chỉ kéo tay nàng đi, “Khụ khụ khụ… đi thôi, theo… bản thế tử đi trước.”
“Ta vào xem ca ca của ta trước đã.” Vân Thanh Nhiễm muốn xác định ca ca của nàng có phải đã bình yên vô sự không rồi mới đi.
“Hắn không có việc gì.” Quân Mặc Thần nói, hắn không bỏ qua vẻ mặt khẩn trương của Vân Thanh Nhiễm.
“Không có việc gì?” Vân Thanh Nhiễm hỏi ngược lại, nghĩ thế tử gia vừa mới từ trong phòng đi ra, hẳn là biết được tình hình của ca ca nàng, chỉ là…
“Khụ khụ… bản thế tử lừa nàng làm gì?”
Thế tử gia ngẩng đầu, lấy tâm tình tán thưởng cảnh đẹp núi sông để thưởng thức vẻ mặt của Vân Thanh Nhiễm lúc này.
“Không có việc gì thì ta không thể đi xem một chút à?” Vân Thanh Nhiễm hỏi ngược lại.
“Có thể.” Muội muội muốn đi thăm ca ca, tuyệt đối không thành vấn đề, “Có điều hiện tại còn có việc quan trọng hơn cần làm, chuyện có nặng có nhẹ, khụ khụ khụ… ái phi hẳn nên hiểu rõ mới đúng.”
Vân Thanh Nhiễm nhìn khuôn mặt Quân Mặc Thần ngoại trừ có vẻ bệnh thì vẫn chỉ có vẻ bệnh, cũng không nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì, được rồi, thế tử gia sẽ không nhàm chán đến mức đi lừa gạt chuyện của ca ca nàng, mà giờ đại điển cầu phúc cũng sắp bắt đầu rồi, nàng cứ đi theo hắn trước, trở về lại đến xem ca ca là được.
Vân Thanh Nhiễm nghĩ như vậy, có điều mọi chuyện thường không thể như ý nguyện, chờ đến khi nghi thức cầu phúc vừa chấm dứt, Quân Mặc Thần đã lôi kéo nàng nói muốn đi ăn khuya.
“Thế tử gia, mặc dù giày vò cả một buổi chiều, đói bụng cũng rất bình thường, nhưng ta có thể đi thăm ca ca ta trước không?” Vân Thanh Nhiễm thầm nghĩ, ai cũng đều đói bụng rồi, cũng không phải chỉ trong chốc lát đâu, vẫn sẽ có thời gian để nàng đi thăm ca ca mình chứ?
“Khụ khụ khụ… việc này… lúc nào đi thăm ca ca cũng đều có thể, khụ khụ… Nhưng nếu muộn thêm chút nữa, cửa tiệm đậu hoa… mà bản thế tử nói ăn ngon kia, sẽ phải thu quán. Khụ khụ… bản thế tử cũng không biết mình có thể ăn đậu hoa của cửa tiệm đó được mấy lần… khụ khụ…” Thế tử gia cúi đầu thở than.
Lời thế tử gia nói nghe rất thê lương, làm cho người ta nghe xong đều không đành lòng, chỉ thấy Quân Kiệt cùng Lục Trúc đều dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Vân Thanh Nhiễm, ánh mắt bọn họ rõ ràng đang nói với Vân Thanh Nhiễm, nương nương, người cùng đi đi… Thế tử gia sống không dễ dàng mà…
“Tiểu thư, lát nữa ta sẽ đi chiếu cố đại công tử thay người, người cùng đi ăn đậu hoa kia một lần với thế tử gia đi.” Lục Trúc nói, nàng nghĩ nếu đại công tử đã không có việc gì, vậy không bằng tiểu thư thỏa mãn tâm nguyện của thế tử gia đi, cũng không biết có còn cơ hội nữa không!
“Ca ca ta thực sự không có việc gì?” Vân Thanh Nhiễm lại xác nhận.
“Khụ khụ… Y Lan Y Lan đã giải, tay cũng đã được băng bó lại…” Quân Mặc Thần hồi đáp.
“Được rồi, ngày khác ta lại đi thăm ca ca.” Vân Thanh Nhiễm chính là lui một bước để cầu lần tiếp, chỉ cần ca ca không có việc gì là tốt rồi.
Có điều chuyện ngày hôm nay Vân Thanh Nhiễm sẽ không bỏ qua như vậy, nàng sẽ không tha thứ cho Vân Yên Nhiên, về phần Ký Bắc vương Hách Vu Thiên và Tần Tố Tố, Vân Thanh Nhiễm cũng không có ý định cho qua.
Tốt lắm, Quân Mặc Thần cười cười, sau đó cùng Vân Thanh Nhiễm hai người đi đến tiểu điếm bán đậu hoa từ trong miệng hắn nói, không mang theo Quân Kiệt và Lục Trúc, chỉ có hai người bọn họ đi ra ngoài.
“Thế tử gia không mang mấy thị vệ theo à?” Hắn chính là thân thể ngàn vàng đó, cứ một mình một người đi ra ngoài như vậy có được không hả?
“Khụ khụ… có ái phi bảo vệ bản thế tử, bản thế tử có gì phải sợ chứ?” Quân Mặc Thần mỉm cười, giống như độ tin tưởng dành cho Vân Thanh Nhiễm rất lớn.
Vân Thanh Nhiễm đẩy xe lăn của thế tử gia yên lặng đi đến mục đích, những người khác đều không mang theo, kết quả còn không phải nàng đẩy xe lăn cho hắn, biến thành cu li giá rẻ?
May mà nơi đó cũng không xa lắm, đi tầm một nén hương là tới, là một tiểu quán tương tự với lều trà nhỏ, mở ở bên cạnh gốc cây đại thụ, dựng một cái lều đơn sơ, bên cạnh để mấy cái bàn bắt đầu buôn bán.
Giờ đúng vào lúc hoàng hôn, mặt trời chiều ngả về tây, chiếu xuống từng tia sáng màu đỏ cam, trên bầu trời phía tây có một ráng mây hồng không quá rõ ràng, vừa vặn nhuộm cả sắc trời thành màu da cam.
Lúc này, là lúc mọi người đều đang đi về nhà, cho nên trong quán nhỏ không có người nào, thoạt nhìn có chút vắng vẻ.
“A, thế tử gia, ngài đến rồi!” Lão bản của quán nhỏ là một nam nhân có bộ dáng tầm bốn năm mươi tuổi, để ít ria mép hai bên, nhìn thấy Quân Mặc Thần đã nhận ra hắn, có lẽ đây không phải là lần đầu tiên Quân Mặc Thần đến nơi này, xem ra hắn thật sự thích ăn đậu hoa.
Vân Thanh Nhiễm đi theo Quân Mặc Thần ngồi xuống trước một cái bàn, lão bản lập tức bưng ra cho hai người hai phần đậu hoa.
Vân Thanh Nhiễm đã lâu chưa ăn thứ này, cầm thìa lên thưởng thức, ngược lại Quân Mặc Thần la hét muốn tới ăn lại không nhanh không chậm cầm lấy một đôi đũa từ trong ống tre ở trên mặt bàn.
Ăn đậu hoa, ngài lấy đũa để làm gì hở?
“Nếu dùng chiếc đũa này đâm bát đậu hoa, đậu hoa bị đâm nát, chiếc đũa lại không hao tổn một chút nào, ái phi, nàng nói có đúng không?” Quân Mặc Thần chăm chú nhìn chiếc đũa hắn cầm trên tay, không đầu không đuôi nói một câu.
“Khụ khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ…”
Tiếng ho khan này là từ trong cổ họng Vân Thanh Nhiễm phát ra, nàng là bị lời nói của Quân Mặc Thần làm cho sặc!
Hắn đây là đang trả lời vấn đề mà nàng hỏi vào buổi sáng à?
Buổi sáng Vân Thanh Nhiễm hỏi Quân Mặc Thần, vì sao một đêm xuân tiêu người đau chỉ có nàng, rõ ràng lực tác dụng là như nhau!
Chiếc đũa? Đậu hoa?
Vân Thanh Nhiễm nhìn Quân Mặc Thần cầm chiếc đũa ở trên tay, lại cúi đầu nhìn đậu hoa trong bát, nhất thời không còn cảm giác thèm ăn!
Thoáng bình tĩnh lại, đã nghe Vân Thanh Nhiễm phản bác, “Khụ khụ… đũa gì, rõ ràng chính là chày giã thuốc, vừa to vừa lớn, vừa cứng rắn còn rất thô ráp. Hơn nữa còn là chày giã thuốc do dược đồng mới nhập môn cầm!”
Lúc Vân Thanh Nhiễm phản bác lời của Quân Mặc Thần thì trên mặt có hai rặng hồng khả nghi.
“Khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần che miệng khẽ ho, thật sự là bị Vân Thanh Nhiễm kích thích không nhẹ.
Không biết từ cuối cùng mà nàng hình dung là tình huống gì, thô ráp? Làm sao có thể! Tuyệt đối là ảo giác!
“Lão bản, xin hỏi nơi này của ông ngoại trừ đậu hoa ra thì còn thứ gì có thể ăn không?” Vân Thanh Nhiễm thực sự là ăn không vào bát đậu hoa này, vẫn nên hỏi lão bản xem có đồ ăn khác hay không.
Lão bản nghe tiếng thì đi tới, ông là người có nhãn lực, thấy Vân Thanh Nhiễm xinh đẹp như vậy, lại cùng đi với Quân Mặc Thần, có lẽ chính là vị thế tử phi nương nương mà trước đó đã truyền ra vài tin đồn.
“Là đậu hoa này không hợp với khẩu vị của nương nương ư?” Lão bản có chút lo lắng hỏi. Đậu hoa của ông cũng nổi danh toàn bộ kinh thành, là tay nghề do lão tổ tông truyền xuống, nếu khách nhân không thích, lão bản sẽ rất để ý.
“Không phải, đậu hoa ăn rất ngon, chỉ là ta muốn ăn thêm một chút… ừm… thứ khác…” Đậu hoa quả thực ăn rất ngon, chẳng qua mấy câu nói của người nào đó đã phá hủy tính thuần khiết nguyên bản của nó mà thôi.
“Có, còn có bánh bao nóng mới hấp, nương nương có muốn ăn một chút không?” Lão bản thấy không phải do đậu hoa của mình không thể ăn, nên an tâm.
“Ừ, được.” Vân Thanh Nhiễm không có ý kiến gì, nghĩ lão bản này có thể làm ra đậu hoa ăn ngon như vậy, thì bánh bao chắc hẳn cũng không kém bao nhiêu.
Chỉ chốc lát sau, lão bản dùng một cái chén lớn đựng bốn năm cái bánh bao để lên bàn Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần.
Vân Thanh Nhiễm cầm một cái bánh bao nếm thử, vừa ăn hai miếng, đã thấy Quân Mặc Thần cũng cầm lấy một cái bánh bao, lật qua lật lại để nhìn, cũng không thấy hắn ăn, mà giống như hắn đang đánh giá cái gì.
Bánh bao đáng thương vốn nên để cho người ta ăn, ở trong tay Quân Mặc Thần tựa hồ giá trị của nó chỉ dùng để ngắm.
Sau một lúc lâu Quân Mặc Thần mới bình luận: “Ái phi, lớn hơn nàng.”
Vẻ mặt Quân Mặc Thần nghiêm túc nói.
Thiếu chút nữa Vân Thanh Nhiễm không giữ được hình tượng mà phun ra.
Sau khi hắn chăm chú nghiêm túc quan sát lại thêm tự hỏi lâu như vậy chỉ để cho nàng một kết luận như thế à?
Vân Thanh Nhiễm cũng nhìn nhìn bánh bao kia, được rồi, nàng thừa nhận nàng quả thực không lớn đến vậy, nhưng việc này có thể trách nàng à? Ngươi cũng thử bị nhốt bảy tám năm lại thêm dinh dưỡng không đầy đủ trong thời gian dài xem? Người đói đến mức chỉ còn da bọc xương, chẳng lẽ còn trông cậy vào thời kỳ phát dục có thể khiến thân thể nàng lớn lên thành vóc người đẫy đà? Nghĩ đến lúc nàng mới ra ngoài chính là một chút xíu cũng không có được không? Muốn lớn lên có da có thịt cũng phải cho nàng một ít thời gian chứ.
“Lão bản, bánh bao này không tệ, gói cho ta mười cái, à không, hai mươi cái!” Sau khi Vân Thanh Nhiễm nuốt miếng bánh bao trong miệng xuống, vô cùng bình tĩnh gọi lão bản.
“Được!” Lão bản cao hứng đáp, trong lòng còn mừng khấp khởi nghĩ không ngờ tới bánh bao ông làm cũng ăn ngon đến vậy, xem đi, thế tử phi ăn còn chưa hết, đã muốn gói thêm hai mươi cái nữa đấy! =))
Vân Thanh Nhiễm dặn lão bản tiểu quán xong lại nói với Quân Mặc Thần: “Nếu thế tử gia vừa lòng với bánh bao trong tay ngài như vậy, thì chúng ta mua nhiều một chút mang về phủ, đến buổi tối ngài thích nắm thế nào thì nắm thế đó, thích chơi như nào thì chơi như thế, mặc ngài nắn viên xoa đè, mặc ngài cắn hay gặm hoặc liếm, thì chơi cho đã đi, trực tiếp ăn vào còn có thể lấp đầy bụng nữa đó.”
Vân Thanh Nhiễm hết sức am hiểu ý người mà nói, sau đó tiếp tục bình tĩnh ăn bánh bao của nàng, ở cùng với thế tử gia, nàng cần phải có một trái tim mạnh mẽ, nếu không nghe thế tử gia tùy tùy tiện tiện nói mấy câu, đậu hoa không ăn được, bánh bao cũng không thể ăn, nàng chỉ có thể ngồi không thôi, mỹ thực trước mắt mà chỉ nhìn không ăn, thì thật xin lỗi cái bụng của nàng, vốn đã gầy rồi, kiên quyết không chịu đói nữa!
“Khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần nghe xong giải thích của Vân Thanh Nhiễm, lại một lần nữa che miệng ho khẽ…
“Khụ khụ khụ, lão bản, khụ khụ khụ… đậu hoa cũng gói lại hai mươi phần!” Quân Mặc Thần nói với lão bản.
Lão bản kia nghe tiếng vội vã đi về hướng Quân mặc Thần xác nhận: “Thế tử gia, đậu hoa này mang đi thế nào?” Bánh bao muốn mang đi thì trực tiếp lấy miếng vải bọc lại là được.
“Sáng mai sẽ đem bát trả lại.” Quân Mặc Thần nói, ý là để lão bản dùng bát đựng đậu hoa mang đi.
“Được.” Lão bản đương nhiên không sợ Quân Mặc Thần cầm bát của ông không trả, đường đường là phủ Trấn Nam vương sao có thể tham mấy cái bát mẻ thô thiển của ông chứ? Thế tử gia đã nói, lão bản tiểu điếm vội đi chuẩn bị, chốc lát đã dùng rổ trúc để đựng đồ thuận tiện cho thế tử gia mang về.
Lão bản vừa đi, chợt nghe Quân Mặc Thần chậm rãi nói, “Khụ khụ khụ… Đêm nay bản thế tử sẽ dùng chày giã thuốc để mài đậu hoa…”
—— Lời tác giả ——
Nếu chương này bạn đọc không hiểu, vậy chỉ có thể là bạn rất thuần khiết, cũng có thể là Khuyết thật tà ác… Nếu bạn đọc hiểu, vậy nhanh vào trong bát của Khuyết đi!
Ps: vì sao cái từ “Trêu chọc” này lại không thể dùng trên tiêu đề hở?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]