Long Tĩnh Thủy ở bên cạnh vẫn chưa thấy sự khác thường của đệ đệ, mà chỉ nghĩ cậu đang suy nghĩ miên man, ngay lập tức lảng sang đề tài khác ôn nhu cười:“ Mấy hôm trước ca vừa tìm được một bức hảo họa, có muốn cùng xem một chút không?”
Long Vô Ba lập tức liền tỉnh táo, biết đại ca thích nhất là tranh chữ và đồ cổ, cậu nào dám nói không? Nên liên tục gật đầu như cối.
Long Tĩnh Thủy cười híp cả mắt đưa tay xoa loạn mái tóc cậu đến rối cả lên, sau mới đứng lên mở ngăn tủ, mang tới một quyển tranh cuộn, chậm rãi mở ra.
Đó là một bức Phi Tuyết Hàn Mai đồ, bút pháp tinh tế, quan cảnh tuyệt đẹp, hiển nhiên là từ bút tích của danh gia.
Nhưng Long Vô Ba lại không có lòng dạ nào thưởng thức, mà chỉ nhìn chăm chăm Long Tĩnh Thủy làm thế nào cũng không dời mắt được. Cậu mơ hồ thấy cơ thể như muốn bốc hoả, miệng lưỡi khô khốc, nóng đến cực điểm.
Nhẫn rồi lại nhẫn, rốt cục vẫn nhịn không được phải mở miệng nói:“Đại ca, tối nay ta ở chỗ ngươi được không?”
Vừa nói xong mí mắt liền hạ xuống, chớp nháy liên hồi, như che giấu suy nghĩ không hay ở trong lòng.
Long Tĩnh Thủy tâm động, nghĩ đến đệ đệ ở tẩm cung lạnh lùng kia, bị người hầu kẻ hạ đối xử không tốt, liền mềm lòng nói:“Như vậy cũng tốt. Bất quá ngươi phải ngoan ngoãn, không được nghịch ngợm.”
Nghe y đáp ứng, Long Vô Ba lập tức mở to mắt vui mừng nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuoc-long/2213800/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.