“Đi theo vương gia xuất môn xa xôi, quả là vất vả lắm thay.” Khương Phụ thở dài: “Xuân hạ tuy cảnh đẹp, nhưng nắng gắt không ngớt. Vi sư nay nhìn ánh sáng trời cũng không thuận mắt, bôn ba mấy nghìn dặm, thực chẳng tiện chút nào… sao bằng ngồi nhà uống rượu, an giấc nồng. Nếu muốn ngắm cảnh, đến sơn trang Đào Khê ở mươi ngày nửa tháng chẳng phải càng nhàn nhã, khoái ý hơn sao?”
Nói đến cuối lời, người đã lim dim nhắm mắt, thở ra một tiếng lười nhác đầy thoải mái.
Thiếu Vi cau mày, phồng má ra vẻ bất mãn. Những ngày này, nàng đã khuyên nhủ, truy hỏi Khương Phụ không dưới hai mươi lần. Lần này lại bị từ chối, nàng chỉ cảm thấy mất mặt vô cùng, âm thầm thề sẽ không nói thêm nửa lời nào nữa, chỉ “ồ” một tiếng rồi quay lưng vào phòng.
Sáng hôm sau dùng điểm tâm chung, Thiếu Vi cả buổi không nói lời nào, vùi đầu ăn cơm, canh cải uống liền ba bát.
Đến khi Thiếu Vi đặt chiếc bát trống xuống, chỉ nghe Khương Phụ than vãn tự thương thân: “Khổ thay thân già này, ngày ngày uống thuốc vẫn chẳng nên thân, tuy lòng có ý du phương, lại hận có tâm mà vô lực. Trong lòng vốn u uất, những lời kia chẳng qua chỉ là cố làm ra vẻ tươi cười mà thôi… Ấy vậy mà còn khiến đồ nhi lạnh lùng oán trách, thật là khổ lại thêm khổ, há chẳng phải quá đáng lắm ru?”
“…” Thiếu Vi lập tức ngồi thẳng người: “Ta nào có như vậy?”
Nàng cố gắng thay đổi sắc mặt, trong lòng cũng bắt đầu tự xét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-nhat-troi-quang/5194835/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.