Nghe vậy, Anh Nương kinh ngạc liếc nhìn Triệu Thả An đang đứng bên, rồi quay sang Thiếu Vi khen ngợi:
“Xem ra người nhà ngươi ngày trước hẳn là bậc cao thủ săn mồi!”
Sau đó lại cười nói:
“Mà tiểu gia chủ ngươi đây cũng chẳng tầm thường. Người ta thường nói: lập nên gia nghiệp đã khó, giữ được gia nghiệp lại càng khó. Ngươi giữ được hắn, bản lĩnh hẳn cũng không nhỏ đâu.”
“Nói ra cũng là nhờ ngươi đó!” Anh Nương lại vỗ tay Thiếu Vi, nụ cười mộc mạc hiền hậu:
“Năm xưa ta từng làm thích khách cho người, có lần bị trọng thương, chính lão Triệu cứu ta một mạng. Về sau chủ tử ta mất nước, ta liền xách đao đi làm một mình…”
Tính theo niên đại của Anh Nương, vị chủ tử kia hẳn là một trong số những chư hầu dị tính bị tiêu diệt dần mấy năm trước.
“Ta nghĩ trong lòng: phải báo ân chứ! Nhưng lão Triệu thì bảo chẳng nghĩ ra chuyện gì cần ta giúp, còn chê ta nói nhiều, coi ta như tà vật mà tìm cách tránh mặt.”
“Nhiều năm trôi qua, ân tình ấy xem như không còn cơ hội trả, ai ngờ mấy hôm trước, hắn đột nhiên nhờ người gửi thư cho ta. Trong thư hỏi: nếu năm đó đã nói sẽ báo ân, nay có còn tính không? Nếu không muốn nữa thì coi như chưa từng nhắc.”
Dù đã lâu không gặp, nhưng lối hỏi han chân phương ấy khiến nàng lập tức tin là không thể giả mạo. Mà Anh Nương vốn coi trọng chữ tín, liền lập tức xuất hiện, nhận nhiệm vụ đến Ba quận.
Nghe nàng kể lại rõ ràng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-nhat-troi-quang/5193446/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.