Đó là một quả đào.
Đào mới năm nay ở Trường An còn phải nửa tháng nữa mới thật sự chín, đường phố ngõ nhỏ vẫn chưa thấy người bán đào.
Quả đào trước mắt này lại là một quả “nóng ruột”, hẳn là mọc trong vườn tốt, phơi đầy nắng sớm, lại tránh khỏi chim chóc rỉa ăn, mới kết được một quả như vậy.
Thiếu Vi đêm qua còn đang nghĩ, đào ở thôn Đào Khê hẳn sắp chín rồi, chẳng ngờ hôm nay đã có người lén lút đưa nàng quả đào đầu tiên của năm nay vào tay.
Đào rửa trong chậu đồng nước trong, trông lại càng tươi ngon, đầu quả đỏ au, đáy quả còn xanh, cắn một miếng “rắc” giòn tan, ngọt mát sảng khoái, chỉ hơi chút chua xanh, nhưng hương vị đào đã đầy đặn.
Mùi vị cũng là chiếc chìa khoá của ký ức, Thiếu Vi ăn vài miếng, đến khi vị ngọt tràn đầy khoang miệng, cổ họng, bụng dạ, trong mắt nàng bỗng tràn lên một tầng lệ quang.
Chiêm Chiêm vừa bay vừa nhảy lên án thư, nửa xoè cánh ra tỏ ý xin ăn. Nhưng cái xin ăn ấy chẳng qua chỉ là hình thức, chẳng cần đợi chủ nhân đồng ý, nó đã tự nhào tới mổ luôn miếng đào.
Chim nhỏ chuyên tâm ăn đào, Thiếu Vi đảo mắt nhìn quanh phòng, cảnh trí thanh nhã sạch sẽ, càng khiến nàng thấy mình như chẳng thuộc về nơi này. Nỗi nhung nhớ dâng trào như thú dữ, mà mỗi khi nghĩ đến người kia đang phải chịu khổ, nỗi nhớ ấy lại khiến nàng bất an đến khó chịu.
Một quả đào gợi trăm ngàn nỗi yêu giận, Thiếu Vi gượng ép nén đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-nhat-troi-quang/5193445/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.