Ngoài cửa vang lên tiếng của một tiểu đạo đồng.
Thì ra là người của phủ Lỗ hầu tới.
Từ sau lễ Thượng Tị, Minh Đan kinh sợ rồi ngã bệnh mãi chưa khỏi, hôm qua trở về từ trong cung, bệnh tình lại có dấu hiệu nặng thêm. Sáng nay, Phùng Tự đích thân dẫn y sĩ tới Cung Tiên Đài.
Người được chọn làm ứng viên Thiên Cơ không thể tự ý rời Cung Tiên Đài, người nhà mỗi tháng chỉ được đến thăm một lần. Nhưng phủ Lỗ hầu không phải hạng thường dân, lại thêm bệnh tình của Minh Đan kéo dài quá lâu, lần này thế tử của phủ Lỗ hầu đích thân đến, các quan quản lý ra vào trong cung cũng không có lý gì để từ chối.
Giờ này các nơi đang làm công khóa, Minh Đan theo tiểu đạo đồng đi về hướng tòa nhà phụ ở tiền viện, trên đường gần như không gặp ai.
Hôm nay có một phương sĩ lợi hại giảng dạy pháp luyện đan, tiểu đạo đồng đang nóng lòng muốn đến nghe trộm, mà Minh Đan thì cứ bước chậm rề rề, khiến cậu bé sốt ruột đến vò đầu bứt tai. Lúc thấy tòa nhà phụ thanh vắng phía trước rất thích hợp để khám bệnh, tiểu đạo đồng liền giơ tay chỉ hướng rồi vội vã cáo từ chạy đi học ké.
Minh Đan vẫn chậm rãi bước, trong lòng không ngừng hoang mang lo lắng — liệu Phùng gia đã biết chuyện gì rồi nên Phùng Tự mới cố ý đến thăm dò? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng cảm thấy có lẽ chưa đến mức ấy.
Nhìn về phía tòa nhà phụ, lòng Minh Đan dậy lên bao cảm xúc lẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-nhat-troi-quang/5193443/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.