Trong cung phòng đang đốt hương, giọng thuyết giảng của Xích Dương tuy không lớn, nhưng tựa như có thể theo từng làn khói hương mỏng manh mà thấm vào da thịt, xuyên vào linh đài.
Mọi người đều chăm chú lắng nghe.
“Đạo của trời, không thể trái nghịch. Ai có thể dư dả mà ban cho thiên hạ? Chỉ có người theo đạo mà thôi.”
“Mà người tu đạo, là ở chỗ quan sát đạo trời, hành theo quy luật trời, bớt chỗ dư, bù chỗ thiếu — ấy là hoàn mỹ.”
“Khởi sự mà trái nghịch với đạo trời, chính là trái với sự sống… Kẻ làm trái đạo trời tất chuốc lấy tai họa vô cùng.”
Giọng nói mờ ảo như vọng về từ nơi xa xăm, như khói mây lãng đãng, song trong khói mây lại ẩn chứa thiên lôi vô hình, theo tiếng tụng của kẻ ngồi trên cao, từng đạo từng đạo đánh xuống dị loại duy nhất trong điện — kẻ nghịch thiên mà sinh.
“Biết mà tránh thì cát, cố tình nghịch thì hung, muốn an thì phải thuận theo trời đất…”
“Đây chẳng phải là dạy người ta ngồi yên chờ chết sao? Gặp họa cũng không thể phản kháng ư?” Một giọng thiếu nữ vang lên, mang theo nghi hoặc: “Thế chẳng phải quá tiêu cực sao?”
Người lên tiếng là một thiếu nữ áo xiêm rực rỡ, dung nhan tròn trịa như ánh trăng, chính là Lưu Minh, quận chúa Triệu quốc, con gái của Triệu Vương, mới đến Trường An mấy hôm trước.
Lúc nghe giảng đạo, chỉ cần không ngắt lời người thuyết giảng, đặt câu hỏi cũng không bị xem là thất lễ. Trong các pháp hội lớn, thường xuyên có người phản bác lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-nhat-troi-quang/5193442/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.