Chàng cõng Hư Vô Ngọc Nữ chạy như bay trên đảo, vừa chạy vừa nói :
- Cô nương! Cảnh vật nơi đây tuyệt mỹ và toàn những kỳ hoa dị thảo trên đời hiếm có.
Bỗng Hư Vô Ngọc Nữ cất tiếng hô :
- Kim huynh! Hãy coi mé hữu mỏm đá kia.
Kim Bất Hoán ngó thấy cũng reo lên :
- Ủa! Trên mỏm đá mộc cây gì mà giống trái đào?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp :
- Trái này đẹp lắm mà lại sắc vàng còn đẹp hơn trái đào.
Kim Bất Hoán chạy gần lại tung mình nhảy vọt lên ngắt hai trái hỏi :
- Hải lão đã nói tới loại trái cây này chưa?
Hư Vô Ngọc Nữ lắc đầu đáp :
- Dường như lão chưa đề cập đến thứ trái này.
Kim Bất Hoán trịnh trọng nói :
- Thế thì không nên ăn.
Hư Vô Ngọc Nữ đáp :
- Thơm lắm! Kim huynh cứ cho tiểu muội ăn đi.
Kim Bất Hoán hỏi :
- Cô nương. Đã không biết là trái gì sao lại dám ăn?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp :
- Tiểu muội khát nước muốn chết. Cứ cho tiểu muội ăn đi.
Kim Bất Hoán hỏi :
- Ăn vào nguy hại thì làm thế nào?
Hư Vô Ngọc Nữ cười đáp :
- Kim huynh để tiểu muội nếm một chút, hễ thấy không ổn là bỏ không ăn nữa.
Kim Bất Hoán đưa trái cây cho nàng nói.
- Coi chừng nghe!
Hư Vô Ngọc Nữ “ủa” một tiếng đáp :
- Kim huynh!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-hoang-than/1965171/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.