Kim Bất Hoán thở dài nói :
- Thôi được. Tại hạ nói để chị em cô hay. Hiện giờ Thiết Kỳ Sĩ đang bị nỗi thống khổ không tài nào cứu vãn được, nhưng cái đau khổ này không hại gì đến tánh mạng, chỉ làm y không dám nhìn thấy ai. Muốn trị chứng bệnh đó, cần tìm được thứ sen vàng kết trái.
Hư Vô Ngọc Nữ và Văn Đế Đế nghe nói cả kinh, đồng thanh hỏi :
- Y bị chứng đau khổ gì?
Kim Bất Hoán lắc đầu đáp :
- Đại khái trong thân thể có bộ phận biến hóa, nếu không phải tứ chi tàn khuyết thì ở đầu có chỗ bị tổn thương. Nghe nói nếu không tìm được trái sen vàng muôn năm thì chẳng có cách nào chữa nổi. Có điều y vẫn giữ chính nghĩa võ lâm như trước, quyết không sao lãng.
Đinh Nhất Bạch hỏi theo :
- Chẳng lẽ y không chịu gặp mặt cả những thân nhân của mình?
Kim Bất Hoán đáp :
- Đó là y không muốn để ai biết rõ chỗ đau khổ của y.
Hư Vô Ngọc Nữ nói :
- Kim huynh! Vậy chúng ta mau tìm đến Chiểu trạch hy vọng lấy được Kim liên thực để trị bệnh cho y.
Kim Bất Hoán đáp :
- Đêm nay chúng ta chia nhau đi thám thích các ngả. Chờ trời sáng sẽ trở lại hội họp ở đây. Khi đó Lưu Lệnh nhất định mang lương khô tới.
Chúng ta có lương khô là khởi hành di kiếm Trạch đảo.
Hư Vô Ngọc Nữ nói :
- Cả sáu người đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-hoang-than/1965169/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.