Nhược Thủy và Lưu thị sớm đã được xa phu nhắc nhở, vén rèm chào hỏi Cổ chưởng quầy: “Cổ chưởng quầy vẫn khỏe chứ?”
Xe ngựa của Nhược Huyên ở phía sau cũng vén rèm lên, lộ ra một khuôn mặt siêu phàm thoát tục, khuynh quốc khuynh thành. Dù Cổ chưởng quầy đã đoán Huyên Bảo lớn lên sẽ xinh đẹp như tiên, nhưng vẫn bị nhan sắc của nàng làm cho kinh ngạc! Nhược Huyên ngọt ngào gọi: “Cổ gia gia, đã lâu không gặp!”
Cổ chưởng quầy thất thần một chút mới hoàn hồn, cười từ ái: “Vẫn là Huyên Bảo Quận chúa quen thuộc, vẫn đáng yêu thân thiết như xưa. Huyên Bảo Quận chúa, đã lâu không gặp.”
“Thái hậu và Hiên Viên ca ca đến đón cháu ạ?”
Cổ chưởng quầy cười đáp phải, đang định dẫn hai chiếc xe ngựa trực tiếp vào thành thì lúc này, Yến Hoàn cưỡi ngựa từ xa đi tới. Thấy Cổ chưởng quầy dừng ở một chiếc xe ngựa, hắn đoán ngay đó là xe của Huyên Bảo.
“Hú ~” Hắn ghìm cương ngựa dừng lại, nhìn người trong xe mà tim đập thình thịch, không thể rời mắt: “Huyên Bảo, sao không đợi ta? Chẳng phải ta đã gửi thư bồ câu nói sẽ đến trạm dịch đón muội cùng về kinh sao?”
Mấy năm nay Nhược Huyên vẫn luôn thư từ qua lại với mấy huynh muội Yến gia, hơn nữa Yến Hoàn năm nào cũng đến Giang Huyện tìm Nhược Huyên chơi vài ngày, mang cho nàng rất nhiều món ngon.
Nhược Huyên đáp: “Muội đã bảo huynh không cần đi đường suốt đêm rồi mà, nguy hiểm lắm.”
Nghe thấy Nhược Huyên quan tâm, trong lòng Yến Hoàn ấm áp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5060776/chuong-648.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.