Giang Huyện cách kinh thành ngàn dặm, hắn thuấn di một lần tốn không ít linh lực. Lúc đầu đi một chuyến còn không đủ sức quay về, phải ở lại đó tu luyện một canh giờ bổ sung linh lực mới về được kinh. Sau này tu vi tăng trưởng, đủ sức đi về, thì bông hoa kia lại biến thành ngày nào cũng tìm hắn ít nhất một lần.
Đó cũng là lý do vì sao hơn 5 năm nay hắn không bước chân ra khỏi cửa. Hơn 5 năm đó, hắn không phải đang trên đường thuấn di thì là đang chuẩn bị để thuấn di.
Nhược Huyên đã không còn là trẻ con, lời Thái hậu nói nàng không tin lắm. Hiên Viên Thần quân ngày nào cũng bị nàng sai bảo, chắc là phiền nàng c.h.ế.t đi được, làm sao mà nhớ nàng chứ? Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Thái hậu thấy cháu trai cứ như khúc gỗ, thế này thì cưới vợ kiểu gì? Bà lặng lẽ đẩy Hiên Viên Khuyết một cái. Hiên Viên Khuyết lúc này mới bất đắc dĩ đáp: “Ừ.”
Nhược Huyên liền cười tươi!
Lúc này, đám Hiên Viên Kiệt, Hiên Viên Tuấn, còn có Chu Nhan, Cao Nghiên cũng đã tới.
Chu Nhan nhào tới ôm chầm lấy Nhược Huyên: “Huyên Bảo, cuối cùng cậu cũng về rồi!”
Cao Nghiên tính tình văn tĩnh, thanh lãnh hơn, không làm được hành động nhiệt tình như thế, nhưng ánh mắt nhìn Nhược Huyên cũng tràn đầy vui mừng.
Hiên Viên Kiệt nhìn Nhược Huyên đến thất thần! Mấy năm không gặp, Huyên Bảo đẹp đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5060777/chuong-649.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.