Nhược Huyên lúc này mới thỏa mãn ngủ tu luyện.
Ngày mai, nàng sẽ về đến kinh thành rồi!
Ngày hôm sau, Nhược Huyên vừa mở mắt, cả phòng đều tràn ngập hơi thở thái dương. Nàng tinh thần sảng khoái vươn vai: “Hiên Viên ca ca, hôm nay huynh sẽ đến cổng thành đón ta chứ?”
“Không đi.”
Hiên Viên Khuyết cũng vừa rời giường. Tối qua bông hoa kia bị bóng đè, hắn lại phải qua đó tu luyện, mới trở về hoàng cung cách đây một canh giờ. Cả đêm dùng hai lần thuấn di chi thuật, linh lực của hắn cũng cạn kiệt, giờ mới khôi phục được một chút.
Nhược Huyên: “Lâu như vậy không gặp, huynh cũng không đi đón ta sao?”
Hiên Viên Khuyết: “......”
Bông hoa này nói câu đó mà không thấy chột dạ sao? Nàng rốt cuộc có phải đã quên việc mỗi đêm đều bắt hắn qua giải quyết rắc rối cho nàng không? Hiên Viên Khuyết không thèm phản ứng nàng nữa, trực tiếp cắt đứt liên hệ.
Nhược Huyên cũng không thất vọng, nàng chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi. Đối với một người ngày nào cũng có thể gặp, Nhược Huyên cũng chẳng có chút nhớ nhung nào. Câu “đã lâu không gặp” chỉ là nói đùa.
Nhược Huyên rửa mặt, ăn sáng xong liền cùng cha mẹ lên đường trở về thành.
Từ Ninh Cung
Sáng sớm, Thái hậu đã hỏi Ngọc Hoa: “Huyên Bảo hôm nay về kinh đúng không?”
“Bẩm Thái hậu, Huyên Bảo Quận chúa quả thực hôm nay vào thành, tháng này ngày nào người cũng hỏi một lần rồi ạ.”
Thái hậu sợ mình nhớ nhầm, bà cười nói: “Con bé đó đi bao nhiêu năm nay, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5060775/chuong-647.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.