“Các cậu có thích vẹt không? Vẹt biết nói ấy! Các cậu thích thì tớ đi bắt vẹt, tặng mỗi người một con!”
Lũ trẻ vừa nghe mắt đều sáng rực: “Thích! Đi đâu bắt thế?”
“Huyên Bảo, nhà cậu nuôi nhiều vẹt lắm hả?”
...
Nhược Huyên đáp: “Nhà tớ nhiều hoa, rất nhiều loài chim thích bay đến vườn nhà tớ chơi. Ngoài vẹt ra còn có bồ câu, chim khách, thỏ con... Các cậu thích con gì cứ nói, tớ bắt cho một con.”
“Tớ muốn vẹt! Vẹt biết nói chuyện!”
“Tớ cũng thế! Tớ cũng muốn vẹt.”
“Tớ muốn chim khách, nghe nói mỗi ngày ngủ dậy nghe tiếng chim khách kêu sẽ có chuyện tốt.”
“Tớ cũng muốn chim khách, tớ thích chim khách!”
...
Nhược Huyên giải phóng một tia linh lực cùng hương thơm mà vẹt và chim khách yêu thích, kiên nhẫn đợi chúng bay đến.
“Nhược Huyên, vẹt ở đâu thế? Chúng ta mau đi bắt đi!” Hiên Viên Kiệt hỏi.
“Đúng đấy? Ở đâu, mau bắt đi! Lát nữa mẹ tớ sẽ đến đón tớ về mất.”
...
Nhược Huyên: “Bây giờ chưa có, đợi một chút, phải đợi vẹt bay qua mới bắt được chứ!”
Khang Nghi Quận chúa trước kia là “công chúa nhỏ” trong đám trẻ con, luôn được chúng tinh phủng nguyệt, ai cũng thích chơi cùng nàng ta. Giờ đây mọi người chỉ vây quanh Nhược Huyên, nàng ta không vui, lớn tiếng nói: “Ngươi nói dối! Vẹt biết bay, ngươi căn bản không bắt được, mọi người đừng tin nó!”
Nhược Huyên đáp: “Tớ không nói dối, tớ biết bắt mà!”
Khang Nghi Quận chúa vặn lại: “Vẹt biết bay, ngươi bắt kiểu gì?”
Nàng ta trước kia từng sai thị vệ bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5060769/chuong-641.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.