Không thể nhìn nổi nữa! Không thể nghe tiếp được nữa! Hiên Viên Khuyết tìm một góc khuất trốn đi. Hắn quyết định từ nay về sau sẽ không làm kẹo cho bông hoa này nữa!
Các bạn nhỏ khác không biết “Hiên Viên ca ca” trong miệng Nhược Huyên là ai, nhưng Khang Di Quận chúa thì biết. Nàng ta đi đến bên cạnh Hiên Viên Khuyết, nói: “Cửu biểu ca, Huyên Bảo có phải quá xấu tính không? Nó thế mà đem kẹo huynh tặng chia hết cho người khác! Nếu huynh tặng muội kẹo, muội tuyệt đối sẽ không chia cho ai đâu!”
Hiên Viên Khuyết ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí cho nàng ta, chỉ nhẹ nhàng nhả ra một chữ: “Cút!”
Khang Di Quận chúa bị thần lực chấn động, sợ đến mức bỏ chạy té khói.
Nhược Huyên chia kẹo xong, lại dẫn các bạn nhỏ ra vườn xem hoa nàng trồng.
Hoa trong viện đều do Nhược Huyên dẫn dắt sinh trưởng, có cây mọc thành hình hươu sao bằng hoa hồng vàng, có cây mọc thành hình bạch hạc bằng cúc họa mi, có cây mọc thành hình chú voi con bằng hoa lam tuyết, lại có cây mọc thành hình con hổ, còn có những đóa hồng trắng hồng đỏ mọc thành hình những cây nấm khổng lồ...
Những “động vật hoa” này rải rác khắp các góc sân, khiến lũ trẻ kinh ngạc không thôi.
“Huyên Bảo, sao hoa nhà cậu lại có hình dáng động vật vậy?”
“Huyên Bảo, cái cây hình ngựa trắng kia là hoa gì thế, đáng yêu quá, tớ cũng muốn trồng một cây trong vườn nhà tớ!”
“Huyên Bảo, hoa nhà cậu mua ở đâu, tớ cũng bảo mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5060768/chuong-640.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.