Con vẹt: “Không cần, không cần!”
Vẹt cũng nói vậy, Hiên Viên Kiệt đành phải từ bỏ, hắn vuốt đầu vẹt, suy nghĩ xem nên tặng Huyên Bảo cái gì thì tốt.
Mấy đứa trẻ khác vây quanh con vẹt của hắn: “A, vẹt lại nói chuyện kìa! Lại nói nữa đi!”
“Vẹt ơi, mày nói ‘Cung hỷ phát tài’ đi!”
...
Lúc này trên trời lại có một con vẹt bay xuống, đám trẻ khác vội vàng kéo áo Nhược Huyên: “Huyên Bảo, lại có vẹt kìa! Mau bắt đi!”
“Huyên Bảo, con vẹt này tớ muốn!”
“Huyên Bảo! Con vẹt kia ở chỗ hòn non bộ, chúng ta mau đi bắt...”
Quần áo của Nhược Huyên sắp bị chúng kéo tụt cả ra rồi. Nàng vội nói: “Đừng vội, tớ cho các cậu một ít hạt lúa mạch, các cậu tự dụ vẹt xuống nhé! Các cậu tự mình bắt được mà!”
“Huyên Bảo cậu tốt quá!”
“Huyên Bảo, đưa tớ, đưa cho tớ trước!”
...
Từng đứa trẻ sôi nổi vươn tay về phía Nhược Huyên. Nàng lấy từ túi áo ra một ít hạt lúa mạch chia cho các bạn.
Nhược Huyên hỏi Khang Nghi Quận chúa: “Cậu có muốn lấy lúa mạch không?”
“Không thèm!” Khang Nghi Quận chúa ném lại một câu rồi tức tối bỏ chạy! Lũ trẻ cầm lúa mạch, phấn khích chạy về phía hòn non bộ để dụ vẹt. Nhược Huyên không quan tâm đến Khang Nghi Quận chúa, nàng nói với đám trẻ: “Các cậu đừng chạy, sẽ làm vẹt sợ bay mất, đứng yên là được.”
Thế là lũ trẻ ngoan ngoãn đứng tại chỗ giơ hai tay lên, chờ đợi đón vẹt sà xuống.
Nhược Huyên nhắc nhở bọn họ khi bắt vẹt không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5060770/chuong-642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.