Bà ta nhìn mấy giỏ hoa mai dưới đất: "Vậy chỗ hoa mai này cũng là Hoàng thượng đồng ý cho ngươi hái?"
Hiên Viên Khuyết nhạt giọng nói: "Là ta đồng ý."
Hoàng hậu còn chưa kịp nói gì, phía sau liền vang lên một giọng nói uy nghiêm: "Không có gì là không được cả, chỉ là hoa mai mà thôi, không hái xuống thì cũng sẽ héo tàn."
Hoàng hậu cười nhạt trong lòng.
Hắn đồng ý, thì được sao? Đương nhiên là được rồi!
Ai mà không biết hắn là hoàng t.ử Hoàng thượng yêu thương nhất.
Từ nhỏ đến lớn, bất cứ việc gì hắn làm, có chuyện nào là không được?
Có cái gì không được chứ? Hắn g.i.ế.c người phóng hỏa cũng được ấy chứ.
Hoàng thượng đối với hắn và Thái t.ử quả thực là ngoan ngoãn phục tùng, hữu cầu tất ứng!
Người khác không được, bọn họ đều được!
Hoàng nhi của bà ta đến rừng mai bẻ một cành hoa về cho bà ta cắm bình, liền bị phạt chép một trăm lần "Hiếu Kinh".
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Hiện tại hắn dẫn một kẻ người ngoài vặt trụi hết hoa mai đang nở trong rừng cũng chẳng có gì là không được.
Tất nhiên Hoàng hậu không nghĩ đến việc Thập hoàng t.ử bị phạt là do trốn học đi chơi ở rừng mai.
Trong lòng Hoàng hậu giờ phút này vừa tức giận vừa tủi thân.
Bà ta chậm rãi xoay người, uốn gối hành lễ: "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."
Những người khác cũng lần lượt hành lễ: "Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5049318/chuong-585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.