Xe ngựa chầm chậm lăn bánh ra khỏi thôn.
Trong xe ngựa, Nhược Huyên đang thử nghiệm loại sơn móng tay mới chế tạo lên người Hiên Viên thần quân đang sống không còn gì luyến tiếc.
Bôi lên móng tay sẽ giúp móng bóng đẹp hơn, lại bảo vệ móng, dù để móng dài cũng không dễ gãy.
Nhược Huyên tạm thời chỉ làm năm màu: trong suốt, hồng phấn, đỏ, trắng, đen.
Nàng bôi cho hắn mỗi ngón một màu.
Hiên Viên Khuyết nhắm mắt lại, mặc kệ nàng nắm tay hắn tô vẽ. Hoàn toàn không nỡ nhìn!
Nhược Huyên đã tô xong một bàn tay, đang tô bàn tay kia, nàng còn thử vẽ thêm chút hoa văn xem có đẹp không.
Chỉ là Hiên Viên thần quân giờ vẫn trong hình hài đứa trẻ bảy tám tuổi, móng tay quá nhỏ, hơi khó thao tác. Nàng càm ràm suốt dọc đường, muốn hắn biến móng tay dài ra một chút.
Hiên Viên Khuyết chẳng thèm để ý, giao móng tay cho nàng đã là giới hạn chịu đựng của hắn rồi.
Ma Tôn ch.ó trắng nhỏ nằm ở phía đối diện, hứng thú bừng bừng xem Hiên Viên Khuyết làm trò cười.
Cửu thiên đệ nhất chiến thần cũng có ngày hôm nay!
Hắn phấn khích đến mức sủa "gâu gâu gâu" mấy tiếng.
Nhược Huyên nghe tiếng ch.ó cười, liền nói: “Tiểu Bạch cũng muốn sơn à? Vậy đợi chút, lát nữa ta giúp ngươi. Tuy móng vuốt ngươi không có móng tay mấy, nhưng không sao, cũng sơn được. Ta sơn màu đen cho ngươi nhé! Kiếp trước móng tay ngươi chẳng phải màu đen sao?”
Ma Tôn: “...”
Cảm ơn, ta không muốn, ta không cần!
Đóa hoa này điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5046265/chuong-534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.