Nhược Huyên lắc đầu: “Không phải, đeo cũng không sao, đại sư bảo đã phong ấn tà thuật rồi. Mà kể cả chưa phong ấn cũng không tính là chứng cứ, chứng cứ là phải bắt quả tang tại trận cơ!”
Nhược Huyên chỉ nói đến thế, Hiên Viên thần quân bảo nói nhiều thế là đủ rồi.
Khoa cử chưa kết thúc, cái gì cũng phải từ từ. Hiên Viên thần quân còn bảo vợ chồng Trương Cười Lợi chắc chắn sẽ không cam lòng với hiện trạng, họ còn cần tiền, nên chắc chắn sẽ làm chuyện khác. Cứ để Trương bà t.ử tự mình đưa ra lựa chọn.
Nàng quay sang nói với Lưu thị: “Mẫu thân, nhị bá nương chắc mua đồ xong rồi, chúng ta về thôi.”
Lưu thị liền đưa Nhược Huyên cáo từ.
Trương bà t.ử cầm đôi vòng tay mà cả người khó chịu, vứt không được vì là bằng chứng, mà giữ bên người thì không yên tâm! Phải tìm chỗ nào giấu thật kỹ, thật xa, đừng để ảnh hưởng đến cháu.
Còn nữa, phải lôi hết đồ Trương Cười Lợi tặng ra, không biết có thứ gì hại người nữa không.
“Văn Dao, trước kia Cười Lợi tặng con cái gì con để đâu? Thành Nghiệp, con cũng tìm hết đồ Cười Lợi tặng con ra đây, mẹ đem đi giấu hết! Đừng để lại bên người! Nhất là đồ ở gần mấy đứa nhỏ. Trẻ con còn nhỏ, sợ nhất mấy thứ này.”
“Ta cũng phải đi tìm đồ nó tặng ta, vứt hết, không giữ lại cái gì trong nhà!” Trương bà t.ử nói xong vội vàng chạy đi, về phòng mình lục tung lên.
Ngay cả đồ Trương Cười Lợi tặng từ bé bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5046264/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.