Nhưng đối phương đã đỗ, lại còn đỗ cao, nên hắn lo lắng! Lo lắng hắn cướp vận khí của con trai mình mà đỗ!
Không chỉ hắn, mẹ và vợ hắn cũng lo sốt vó.
Trong lòng bất an, họ giục hắn mau chóng mang đồ đến tìm Huyên Bảo.
Vừa đỗ xong đã tặng ngọc bội, Trương Thành Nghiệp cảm thấy đối phương muốn chia chác tài vận của hắn. Nhà Giả Thế Kiệt ở trong núi, nghèo rớt mồng tơi, nếu không Trương Cười Lợi lấy chồng xong đã chẳng ở lì nhà mẹ đẻ suốt.
Nhược Huyên nhận lấy: “Cảm ơn dượng cả! Đợi con hỏi xong sẽ báo cho dượng. Con đi trước nhé.”
Trương Thành Nghiệp cười gật đầu: “Được, dượng sẽ ghé nhà con một chuyến, con cứ vào thành trước đi.”
Đã đi được nửa đường, không lý nào lại không vào nhà họ Nhược chào hỏi, hơn nữa mẹ và vợ hắn cũng chuẩn bị rất nhiều quà gửi biếu.
Trương Thành Nghiệp chào Cổ chưởng quầy rồi quay lại xe mình.
Hai chiếc xe ngựa tiếp tục lăn bánh về hai hướng ngược nhau.
Đồ trong tay nải không có vấn đề, vấn đề nằm ở miếng ngọc bội.
Nhược Huyên lấy ngọc bội ra xem, chất ngọc rất tệ, bảo là đá cũng được, chạm khắc thô thiển, như đồ bán đầy vỉa hè mười mấy văn tiền một cái.
Đôi vòng bạc trước kia còn có chút giá trị, miếng ngọc này thì vô giá trị hoàn toàn. Nhược Huyên phong ấn pháp lực bên trong rồi ném sang một bên.
“Hiên Viên ca ca, Giả Thế Kiệt lần này là muốn tiền phải không? Không biết hắn định kiếm tiền kiểu gì đây.”
Kể cả có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5046431/chuong-535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.