Nàng nhìn chằm chằm, chỉ cần có kẻ nào sắp làm Nhược Hải bị thương, nàng sẽ ra tay.
Thế nhưng một mình Nhược Hải giải quyết hết, không tên địch nào có thể lại gần người hắn. Giải quyết xong đợt này đến đợt khác, quân địch xông lên dần ít đi, mãi cho đến khi không còn ai, hắn chạy vào kho lương thì phát hiện bên trong trống rỗng, cảm thấy kỳ quái.
Chẳng lẽ nơi này không phải kho lương? Lúc này Yến Sơn cũng g.i.ế.c tới, thấy Nhược Hải liền hỏi: “Đây là kho lương sao? Đốt!”
“Bên trong không có lương thực.”
Yến Sơn chạy vào, nhìn một vòng, phát hiện đúng là trống không, một hạt lương cũng không có. “Tìm!”
Hắn nghi ngờ lương thực được giấu ở chỗ khác.
Vì thế hai người lại chạy tới nơi khác, vừa g.i.ế.c địch vừa tìm.
Trời sáng rồi lại tối. Buổi chiều, thế gió dần yếu bớt. Đến chạng vạng, cơn bão đã đi xa, sóng biển ở bờ biển vẫn còn hơi lớn, nhưng đã không còn nguy hiểm gì.
Hà Đại tướng quân dẫn theo vài tên tướng lĩnh đi tới bờ biển.
Trên bãi biển, ngoại trừ một ít tôm cá cua bị sóng lớn đ.á.n.h lên mà chưa bị cuốn đi, thì chẳng còn gì khác.
Không có xác tàu, cũng không có bóng người.
Hà Đại tướng quân nhìn mặt biển đã tương đối bình lặng, cách biển rộng không nhìn thấy tình hình đảo Nam Đảo, hắn nhíu mày. Không lẽ nào!
Hai mươi con thuyền lớn, hơn hai vạn binh lính ra khơi, nếu bị sóng to đ.á.n.h lật, thì bãi biển này sẽ không thể sạch trơn như thế được?
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5040818/chuong-496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.