Khó được đi một chuyến, gặp cơ hội nhặt miễn phí thì không thể bỏ qua.
Để trong túi Càn Khôn còn có thể giữ cho chúng nhảy tanh tách, ăn tươi mới càng ngon.
Hiên Viên Khuyết thực cạn lời, nàng muốn mấy loài cá này thì lát nữa ra biển tùy tiện triệu hoán một ít là được, sao phải đi nhặt? Nàng không thấy lạnh à? Hắn nhắc nhở: “Nhặt cá chi bằng đi dọn sạch lương thực của quân địch.”
Nhược Huyên mắt sáng lên: “Đúng nha, sao ta nghĩ không ra nhỉ! Đi!”
Vì thế Nhược Huyên chạy nhanh về hướng kho lương của địch, một ý niệm liền đem toàn bộ lương thực trong mười cái kho lớn thu vào túi Càn Khôn.
Túi Càn Khôn của nàng chứa không hết thì để Hiên Viên Khuyết tiếp tục chứa, một hạt lương thực cũng không lãng phí.
Kho lương vốn có trọng binh canh giữ.
Nhưng mưa to gió lớn, đám lính đó đều đang ngủ gà ngủ gật. Khi bọn hắn nghe thấy tiếng c.h.é.m g.i.ế.c mà tỉnh lại, thì kho lương vốn chất đầy lương thực đã trống huơ trống hoác, suýt chút nữa dọa bọn hắn sợ vãi ra quần!
Các binh lính canh giữ kho lương nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô to: “Đại tướng quân, không xong rồi! Lương thực trong kho không thấy đâu nữa! Toàn bộ đều biến mất rồi!”
Chỉ là sau khi chạy ra ngoài, bọn hắn phát hiện tình hình đang đại loạn!
Khắp nơi đều là Phi Yến quân!
Hơn nữa còn có một người đặc biệt lợi hại, cưỡi hắc mã, một tay cầm trường đao.
Nơi nào người đó đi qua, đại đao vung lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5040817/chuong-495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.