Nhược Huyên tưởng bọn họ bị Hiên Viên Thần Quân điểm á huyệt nên không nói được, liền phất tay giải huyệt đạo cho bọn họ.
Chỉ một cái phất tay liền giải huyệt, thao tác này dọa hai người sợ tới mức mặt mày biến sắc!
Cơ thể đột nhiên thả lỏng, chân vẫn còn theo quán tính, bọn họ tưởng mình lại không tự chủ được mà bỏ chạy tiếp!
Hai người sợ tới mức lập tức khai: “Là X...”
“Đúng vậy...”
Quả nhiên hai người cảm giác không sai, lời còn chưa dứt, hai người lại không chịu khống chế mà chạy vọt lên!
Lập tức chạy xa tít!
Tốc độ nhanh như tia chớp!
Còn nhanh hơn cả lúc nãy!
Từ Hổ với đôi chân như tia chớp: Không phải! Ta không muốn chạy a! Ta muốn khai! Ta muốn khai! Cứ thế này sẽ c.h.ế.t người mất, có biết không? Lôi Báo với đôi chân như gió: Ta tuy rằng lấy tên là Báo, nhưng ta thật sự không có chạy khỏe như con báo đâu a!
Thần linh ơi! Hắn gặp phải không phải là đứa trẻ bình thường rồi đúng không?
Là con của vị thần tiên nào xuống trần gian thực tập vậy, có thể mang bọn họ về nhà được không?
Hiên Viên Khuyết lạnh lùng nói: “Còn dám chạy? Ta đuổi theo, muội trông chừng đám người nằm trên đất kia đừng để bọn họ chạy thoát.”
Nhưng Hiên Viên Khuyết nghĩ lại để nàng một mình ở chỗ này cũng không yên tâm, lại nói: “Không trông cũng được, muội một mình ở đây không an toàn, hay là về trước đi!”
Nói xong lập tức lại biến mất tăm.
Nhược Huyên: “...”
Không phải chứ, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5035793/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.