Hai người hoảng sợ nhìn Nhược Huyên: Tiểu cô nương này lớn lên xinh đẹp như tiên, sao tâm địa lại đen tối thế? Hiên Viên Khuyết không ngờ đóa hoa này vẫn chưa quên chuyện đem mình ra làm chuột bạch: “Vậy chạy về đi! Muội có mệt không? Có muốn ta cõng không?”
Nhược Huyên nghe vậy lập tức gật gật cái đầu nhỏ: “Được a!”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Chạy xa như vậy, không sai biệt lắm đã cạn sạch linh lực của nàng, nếu phải chạy về, hao hết linh lực thì nàng sẽ mệt c.h.ế.t mất!
Nàng đương nhiên không muốn chạy rồi!
Nếu Hiên Viên Thần Quân cõng nàng thì có thể tiết kiệm linh lực cho một người.
Chờ linh lực của Hiên Viên Thần Quân cũng cạn, sẽ đến lượt nàng cõng Hiên Viên Thần Quân chạy, vừa vặn tốt!
Hiên Viên Khuyết ngồi xổm người xuống một chút, Nhược Huyên liền thuần thục leo lên.
Nhược Huyên một tay ôm cổ Hiên Viên Khuyết, một tay chỉ về phía trước, hạ lệnh một tiếng: “Chạy đi! Tiếp tục trừng trị bọn họ, xem bọn họ còn dám tìm xưởng giấy của chúng ta gây phiền toái nữa hay không.”
Bước chân của hai tên cầm đầu lại không chịu khống chế mà chạy vọt lên!
Cả hai đều muốn khóc!
Cô nãi nãi, cô gia gia, bọn họ thật sự không dám nữa!
Không những không dám, về sau còn sẽ bảo vệ xưởng giấy, làm tay đ.ấ.m cho xưởng giấy, chỉ cần đừng bắt bọn họ chạy nữa là được.
Nhưng bọn họ vẫn cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5035794/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.