Không còn cách nào khác, Tiểu Huyên Hoa tay chân vụng về, chạy vội quá lỡ chân vấp ngã một cái, hắn không thể không bắt hai tên cầm đầu lại làm bia đỡ đạn, sau đó thả chậm bước chân.
Phía trước, đám người bị đuổi theo suốt một đường đột nhiên cũng chạy không nổi nữa, nháy mắt nằm liệt ra đất, thở hổn hển, có kẻ còn sùi cả bọt mép!
Nhược Huyên mặt không đỏ hơi không gấp đuổi tới nơi.
“Hiên Viên ca ca, cuối cùng muội cũng đuổi kịp huynh rồi!”
Hiên Viên Khuyết thầm nghĩ: Không phải muội đuổi kịp ta, là ta dừng lại!
Hắn mặt vô biểu tình nhàn nhạt nói: “Muội đuổi theo có việc gì? Ta muốn thẩm vấn xem những kẻ này là do ai phái tới.”
Hắn liếc nhìn đám người nằm la liệt trên mặt đất, rất tốt!
Thẩm vấn xong từng người một, phỏng chừng Tiểu Huyên Hoa sẽ quên mất chuyện muốn vẽ bậy lên mặt hắn.
Từ Hổ và Lôi Báo bị Hiên Viên Khuyết ném một viên đá nhỏ điểm huyệt đạo, không thể động đậy đứng chôn chân tại chỗ, hai người một bên thở dốc điên cuồng, một bên trong lòng c.h.ử.i cha mắng mẹ.
Mẹ kiếp, bọn họ cũng không biết tại sao mình lại có thể chạy khỏe như thế, lại còn càng chạy càng nhanh, muốn dừng cũng không dừng lại được!
Bọn họ đã sớm không muốn chạy nữa rồi!
Còn có hai đứa nhóc con này là ai? Bốn cái chân ngắn tũn kia đuổi theo bọn họ hai mươi dặm đường, thế mà mặt không đổi sắc? Bọn nó có phải là người không vậy?
Bọn nó không phải chạy, mà là bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5035792/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.